Đó là trái tim của cô, một phần cơ thể của cô, nó đã bị cướp đi một cách vô thức và đặt vào cơ thể của người mà cô ghét nhất!
Đó là một nỗi xấu hổ sâu sắc, một sự ghê tởm không gì có thể sánh kịp và một mối hận thù mà dù có lên trời xuống đất cũng không thể xóa bỏ.
Cô cúi xuống, lạnh lùng mở miệng: “Nhưng anh đã sai một điều. Cho dù anh có dùng bao nhiêu lời bào chữa kinh tởm, có những suy nghĩ bẩn thỉu đến đâu thì đó vẫn là trái tim của tôi. Trái tim của tôi do tôi quyết định, không có sự đồng ý của tôi anh lấy cái quyền gì mà đụng vào nó? Anh muốn Diệp Uẩn Thanh khỏe mạnh là việc của anh, tại sao lại lấy mạng sống của tôi để tác thành cho tình yêu của anh? Dù anh có nói đường hoàng đến mức nào thì anh vẫn là một kẻ độc ác hèn hạ và vô liêm sỉ, một tên tội phạm giết người, anh đang mưu sát tôi.”
Trần Diệp đau đớn kêu lên: “Không, không phải như vậy. Anh biết anh có lỗi với em, nhưng anh sẵn sàng dùng cả mạng sống của mình để đền bù. Anh sẽ cùng sống cùng chết với em và sẽ không bao giờ sống khi em đã đi xa.”
“Anh cho rằng tôi sẽ quan tâm anh sao?” ngọn lửa lạnh lẽo bùng cháy trong con ngươi Diệp Uẩn Ninh, cô dùng mũi chân giẫm mạnh, “Nếu biết anh là cái loại này, tôi ước gì có thể tránh anh thật xa, không bao giờ để anh có thể làm bẩn tôi.”
Trần Diệp cảm giác được xương ức sắp nổ tung, anh ta túm lấy quần bạn gái, khàn giọng nói: “Uẩn Ninh, Uẩn Ninh, làm ơn, không có trái tim của em Thanh Thanh sẽ chết!”
Anh ta không hiểu tại sao Diệp Uẩn Ninh vốn đã có nhiều như vậy, hơn 20 năm hưởng thụ cuộc sống bình yên không sầu lo, tại sao không thể chia sẻ cho em gái mình một ít? Chỉ cần hy sinh một chút sức khỏe và tuổi thọ, cô có thể cứu Diệp Uẩn Thanh khỏi vực sâu, nhưng chỉ có vậy mà Diệp Uẩn Ninh cũng không sẵn lòng, sao cô ấy có thể tàn nhẫn, vô tình đến thế?
“Anh nói rất nhiều đạo lý, nhưng lại làm những việc hèn hạ nhất, anh cho rằng anh rất thâm tình, rất vĩ đại sao?” Diệp Uẩn Ninh dường như nhìn thấu tâm tư của anh ta, lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh nghĩ có nên công khai việc anh làm, để mọi người thấy anh đặt bạn gái lên bàn mổ và lấy trái tim ra để cứu lấy kẻ đáng thương trong miệng anh? Họ sẽ khen anh thâm tình hay khinh bỉ anh? “
“Không, em không thể làm như vậy.” Đồng tử của Trần Diệp co rút, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Tại sao không?” Diệp Uẩn Ninh bĩu môi, lập tức lạnh lùng, nhỏ giọng nói: “Thì ra anh cũng biết việc anh làm đáng xấu hổ đến mức nào, khó chối cãi đến mức nào, sao còn vô liêm sỉ, mặt dày mày dạn yêu cầu tôi cống hiến, không, là bị anh làm cho bất tỉnh rồi bí mật đưa lên bàn mổ?”
Đôi mắt cô tối sầm, ngọn lửa tức giận trong tâm trí thiêu đốt hừng hực, Diệp Uẩn Ninh thực hiện ‘Lời nguyền ăn mòn xương’ lên Trần Diệp, tiếng hét của anh ta đột nhiên vang vọng khắp căn phòng.
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên dữ dội, có người cố gắng đá tung cửa nhưng đã bị một lực lượng vô hình chặn lại.
Trần Diệp đau đớn vặn vẹo lăn lộn trên mặt đất, trong mắt hiện lên sự sợ hãi vô tận: “Cô là ai? Cô không phải Uẩn Ninh, cô ấy sẽ không làm như vậy với tôi. Cô là người hay ma?”
Mọi thứ đã đi theo một hướng đi kỳ lạ kể từ khi Diệp Uẩn Ninh tỉnh lại, Uẩn Ninh luôn dịu dàng và hiểu lý lẽ, tốt bụng và biết điều, cô ấy không thể nào ra tay với chính mình, còn việc cô ấy tra tấn mình đau đớn đến mức muốn cắn lưỡi là chuyện như thế nào?
Diệp Uẩn Ninh không để ý đến anh ta, ý thức của cô quét xung quanh, cô thấy các bác sĩ và y tá đang lo lắng gõ cửa ở bên ngoài. Cách đó không xa là phòng mổ chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cô nhìn thấy gia đình họ Diệp đang đợi trước một cánh cửa, cùng với vị bạn trai là sếp lớn hống hách của Diệp Uẩn Thanh.
Trong cửa, Diệp Uẩn Thanh đang yên lặng nằm trên giường mổ, xung quanh là các bác sĩ đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Ở phòng mổ liền kề, bác sĩ đeo khẩu trang lo lắng nhìn đồng hồ rồi thúc giục phía bên ngoài.
Diệp Uẩn Ninh hiểu rõ rằng phòng phẫu thuật có lẽ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho cô, đồng thời cũng chỉ đợi đến thời điểm là bắt đầu ca phẫu thuật để thuận tiện cho việc ghép tim.
Các bác sĩ và y tá thực hiện ca mổ cho cô chắc chắn đã bị mua chuộc nên mới dám phẫu thuật mà không có chữ ký của cô, mà chỉ dựa vào một mình Trần Diệp thì không thể làm được việc này.
Ánh mắt cô rơi vào Hoắc Tranh, bệnh viện này do nhà họ Hoắc đứng tên, với sự hợp tác của anh ta, không khó để giải thích tại sao mọi việc lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Vậy còn ai, còn người nào khác đã tham gia và đóng vai kẻ hành quyết? Đó là cha ruột của cô, hay mọi người đều tham gia vào đó?
Diệp Uẩn Ninh cụp mắt xuống, thân thể vặn vẹo đầy mồ hôi của Trần Diệp lơ lửng cho đến khi anh ta nhìn cô: “Nói cho tôi biết, ai muốn trái tim của tôi?”
Trần Diệp nhìn cô như đang nhìn một con quái vật đáng sợ nào đó, đau đớn đến mức hai mắt gần như chảy máu, miệng không thể khống chế mà mở ra: “Anh và Hoắc Tranh đã hợp tác, chuyện này giấu những người khác, bố em không biết, Thanh Thanh càng vô tội. Họ chỉ nghĩ rằng thực sự đã tìm được trái tim phù hợp với Thanh Thanh. Xin em đừng làm tổn thương cô ấy!” Anh ta cầu xin.
“Cô ta đương nhiên không cần biết bởi vì tất cả lo lắng của cô ta đều được người khác giải tỏa giúp.” Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng nhếch môi, “Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không giết cô ta, ngược lại tôi sẽ giúp anh đạt được mục đích. Không phải anh muốn cứu cô ta sao? Vậy thì hãy dùng chính trái tim của anh đi!”
Trần Diệp run cầm cập, một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể, như thể anh ta nhìn thấy điều gì đó đáng sợ hơn đang xảy ra với mình.