Khi đó, Tiếu Ninh chật vật và hung ác giống như một con thú hoang đã bị ép đến đường cùng, rất nguy hiểm nhưng cũng đầy quyến rũ.
Lúc đó Diệp Uẩn Thanh cũng không biết mình nghĩ như thế nào, có lẽ là bởi vì thân thể yếu ớt khiến cho cô ta tràn ngập sự tò mò đối với một loại sinh hoạt hoàn toàn khác biệt. Cô ta đã mạo hiểm cứu người đàn ông rơi vào bước đường cùng này.
Cô ta giấu diếm mọi người mà đưa Tiếu Ninh tới ở một nơi chỉ một mình mình biết. Cô ta tránh tầm mắt của tất cả những người theo đuổi để lén nuôi dưỡng người đàn ông giống như bước ra từ trong bóng đêm này.
Nói là nuôi dưỡng nhưng thực ra cô ta chỉ thỉnh thoảng đến thăm hắn, đưa cho hắn một ít đồ ăn và dược phẩm.
Rốt cuộc thì xung quanh cô ta có quá nhiều người vờn quanh, hoàn cảnh thực tế không cho phép cô ta dành quá nhiều tâm trí cho một người xa lạ.
Mặc dù Tiếu Ninh có tính cách quái đản và lạnh lùng nhưng đối với Diệp Uẩn Thanh, hắn dường như biết thành một người khác, từ chó săn biến thành một chú cún được nuôi dưỡng trong nhà. Cho nên mặc dù biết Tiếu Ninh có xuất thân không sạch sẽ nhưng Diệp Uẩn Thanh không hề lo lắng hắn sẽ làm hại mình.
Thực tế cũng là như vậy. Tiếu Ninh nảy sinh tình cảm với cô ta, hắn yêu người phụ nữ đã giải cứu hắn khỏi cảnh khốn cùng này.
Tuy nhiên, Tiếu Ninh là một người rất tham vọng. Hắn không cam lòng với việc mình là một kẻ vô danh dưới đáy xã hội mà dùng mọi thủ đoạn để bò về phía trước.
Để trở nên nổi bật, hắn liều lĩnh hoạt động bên rìa pháp luật, và không ngần ngại giết người, phóng hỏa. Đây là kẻ hành động mà không có điểm mấu chốt.
Sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Tiếu Ninh, Diệp Uẩn Thanh cuối cùng cũng nhận ra đối phương rất nguy hiểm, không thể khống chế được, chỉ cần cô ta hơi vô ý thì sẽ tự kéo mình xuống vực sâu. Vì thế, cô ta lựa chọn cắt đứt liên lạc với đối phương, kết thúc mối quan hệ này.
Những gì Tiếu Ninh làm sau đó đã khẳng định suy nghĩ của cô ta, tham vọng của hắn quá lớn, điều đáng sợ hơn nữa là hắn có đủ mưu mô và kiên nhẫn để thực hiện tham vọng ấy.
Để rút ngắn quá trình phấn đấu, Tiếu Ninh đã chọn mục tiêu cho mình là con gái duy nhất của một gia đình giàu có.
Điều buồn cười hơn nữa là thủ đoạn tiếp cận đối phương của hắn là ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, sau đó dùng những lời ngon tiếng ngọt bọc trong thuốc độc, tình yêu dịu dàng ẩn giấu ác ý để chiếm được trái tim của đối phương, cho đến khi hắn đạt được ước nguyện của mình và trở thành rể hiền của gia đình tài phiệt.
Và sau đó, hắn cũng không hài lòng với việc chỉ làm một người con rể nhà giàu mà thay vào đó, hắn không ngừng chiếm lấy cơ nghiệp nhà vợ để bản thân thêm lớn mạnh.
Hiện giờ đã mấy năm trôi qua, bố vợ hắn đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, mẹ vợ ở trạng thái người thực vật, cả nhà vợ chỉ còn lại một mình vợ hắn. Tất cả của cải nhà vợ đều ở trong lòng bàn tay hắn, hắn đã sớm không còn nghèo khó như xưa.
Diệp Uẩn Thanh từng sợ hắn lắm mưu nhiều kế không từ thủ đoạn, cô ta cảm thấy may mắn vì chính mình đã rời xa hắn sớm, giữa bọn họ vẫn còn có một chút ‘ân tình’, đối phương giữ lời hứa rằng sẽ không quấy rầy chính mình.
Bây giờ cô ta cần phải dựa vào tính cách muốn gì làm lấy, độc ác tàn nhẫn của đối phương. Bởi vì chỉ có một người có bối cảnh không hợp pháp, giẫm đạp lên pháp luật mà không hề kiêng nể gì như Tiếu Ninh mới không ngạc nhiên với tính toán đen tối của cô ta, và cũng chỉ có hắn mới có năng lực hỗ trợ cô ta thực hiện kế hoạch.
Đôi mắt Diệp Uẩn Thanh ầng ậng nước, làn da tái nhợt như tuyết, mở miệng nói: “A Ninh, em không định làm phiền anh nhưng em không còn cách nào khác. Anh, anh sẽ giúp em chứ?”
Tiếu Ninh chăm chú nhìn cô ta, thở dài: “Thanh Thanh, em biết mà, tấm lòng tôi dành cho em trước sau như một. Tôi làm tất cả mọi thứ đều vì em. Trước kia, tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo, không cho em được bất cứ thứ gì, em bảo tôi đi thì tôi cũng chỉ có cách rời đi. Nhưng bây giờ đã khác, tôi có thể cho em mọi thứ em muốn. Thực ra tôi rất vui, vui vì em chủ động phá vỡ lời thề để tìm tôi, nếu không, tôi cũng không biết phải đợi bao lâu nữa.”
Hắn thân mật nắm lấy tay cô ta, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
Diệp Uẩn Thanh cứng đờ người, cắn môi nói: “Anh không giận em à? Trước kia, trước kia em đã không tốt với anh!”
“Suỵt, đừng nói thế!” Tiếu Ninh nghiêm túc nhìn cô ta, ánh mắt chan chứa tình yêu, “Cho dù em có làm gì tôi thì tôi cũng không tức giận.”
Diệp Uẩn Thanh chớp mắt, nói với giọng khàn khàn: “Cho dù em bảo anh giết người!”
Tiếu Ninh dừng một chút, nheo mắt lại với ý tứ sâu xa: “Đương nhiên, mọi suy nghĩ của em đều là nguyện vọng của tôi!”
Khi hắn đồng ý, một luồng ác ý hình thành trong đất trời.
Ở một góc của ngôi làng miền núi cách xa thành phố, Diệp Uẩn Ninh như đang suy ngẫm gì mà ngước mắt lên, cô cảm giác được sát khí đang nhắm vào mình.
Tùy tiện ngắt một ngọn cỏ dại trong tầm tay, Diệp Uẩn Ninh thu hồi ánh mắt, ném cảm giác vừa rồi sang một bên.
Mặc kệ đối phương có ý định gì, Diệp Uẩn Ninh bảo đảm bọn họ sẽ không thành công.
Cô chưa đi được mấy bước thì tiếng chuông di động vang lên.
Cô cầm lên nhìn, nhướng mày rồi nhấn nút nghe.
Người ở đầu dây bên kia chính là Trần Mạn Ni, bà ta chỉnh lại giọng nói và hỏi: “Uẩn Ninh, con đang ở đâu? Dì gọi con mấy lần mà con không bắt máy, sao con lại không nghe điện thoại?”
Diệp Uẩn Ninh không có trả lời bà ta mà chỉ hỏi: “Có việc gì không?”
Đối phương dường như hơi nghẹn lại vì sự lãnh đạm của Diệp Uẩn Ninh, bà ta dừng lại một chút mới nói: “Bao giờ thì con về nhà thế, bố con rất nhớ con?”
Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, đáp lại bà ta bằng hai chữ: “Không rảnh!”
Trần Mạn Ni nín thở: “Con bé này, sao không hiếu thảo chút nào vậy. Con mau về nhà một chuyến đi, bố con đang đợi con về đấy!”
Diệp Uẩn Ninh vô cớ nói: “Dì cho rằng tôi sẽ tin lời dì nói à?”
Cô phải đần độn đến mức nào mới tin chuyện cha Diệp nhớ cô, hơn nữa còn do người luôn ước gì cô vĩnh viễn biến mất khỏi nhà họ Diệp, Trần Mạn Ni, báo tin. Trừ khi mặt trời mọc hướng tây.
Không đợi bà ta đáp lại cô đã cúp máy.
Mới đi được vài bước, chuông di động lại reo như đòi mạng.
Diệp Uẩn Ninh rũ mắt nhìn một chút tên hiển thị trên màn hinh, tùy ý nhấc máy.
“Còn chuyện gì nữa?” cô hờ hững mở miệng.
Giọng nói quen thuộc của Trần Mạn Ni vang lên: “Vậy thì ít nhất con cũng phải nói cho dì biết con đang ở đâu chứ, con có đang ở thành phố này không?”
Diệp Uẩn Ninh dứt khoát trả lời bà ta bằng hai chữ: “Không ở.”
Nói xong dứt khoát lưu loát cúp máy.
“Uẩn Ninh.” Phó Hoài ở phía trước đã tươi cười đi tới.
Ngọn tóc của anh vẫn còn ẩm ướt, trang phục đóng phim cũng đã được thay, chắc hẳn anh mới hoàn thành cảnh quay của mình.
Diệp Uẩn Ninh chạy lại đón anh. Hai người vai sát vai, tay nắm tay một cách tự nhiên. Ở trong núi, họ có thói quen tản bộ khi rảnh rỗi, tình cảm của hai người cũng nhanh chóng trở nên mặn nồng hơn.
Phó Hoài nghiêng đầu nói: “Anh nghe nói nơi này có một thác nước tự nhiên cách đây không xa, em có muốn đi xem không?”
“Được đấy!” Diệp Uẩn Ninh vui vẻ đồng ý, tiện thể hỏi anh quay phim có thuận lợi không.
Phó Hoài: “Cũng khá ổn. Có điều bộ phim này không phù hợp với thị hiếu số đông, em không sợ đến lúc phát sóng sẽ lỗ vốn à?”
Bản thân anh rất thích đề tài hiện thực và có chiều sâu như thế này, nhưng đa số khán giả lại không thích, anh bắt đầu lo lắng bạn gái mình sẽ thua lỗ.
Diệp Uẩn Ninh cười nói: “Có lỗ cũng không sao. Điện ảnh nên có trăm hoa đua nở, các loại chủ đề đều có thể đưa vào, cho dù khán giả không thích thì cũng là một hình thức lưu trữ khác. Nếu sau này thế hệ sau có thể xem được, họ có thể hiểu được bối cảnh của chúng ta bây giờ, đó cũng là một loại ý nghĩa.”
Phó Hoài siết chặt tay cô: “Em nói rất đúng.”
Hai người mới nói được vài câu thì lại có tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là của Diệp Uẩn Ninh.
Phó Hoài quay đầu nhìn cô: “Em không trả lời à?”
Diệp Uẩn Ninh nói: “Có.”
Giọng nói tức giận của Trần Mạn Ni phát ra từ điện thoại: “Diệp Uẩn Ninh, con đừng quá đáng quá, dì còn chưa nói xong, sao con lại cúp máy?”
Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nói: “Dì gọi cho tôi chỉ để nói những lời này à?”
Dường như nhận ra đối phương mất kiên nhẫn và sợ bị cúp máy lần nữa, Trần Mạn Ni vội vàng nói: “Uẩn Ninh, lần này thực sự là có việc rất quan trọng. Em gái con bị bệnh, bệnh rất nặng. Bác sĩ nói lần này thật sự rất nguy hiểm, không biết khi nào sẽ…” Bà ta vừa nói vừa nghẹn ngào, giống như không thể nói tiếp được nữa, một hồi lâu mới nói: “Thanh Thanh cứ nhắc mãi chị gái là con. Con hãy suy xét đến việc Thanh Thanh đang nguy kịch, trở về nhìn em nó lần cuối đi!”
Diệp Uẩn Ninh cười như không cười: “Điều gì khiến dì cho rằng quan hệ của chúng tôi sâu sắc đến mức tôi đặc biệt trở về thành phố một chuyến chỉ vì cô ta? Nếu cô ta thực sự chết thì nể tình chị em ruột, tôi sẽ đưa tiễn cô ta đoạn đường cuối cùng.”
“Diệp Uẩn Ninh, cô còn có lương tâm không? Em gái duy nhất của cô đang nguy kịch mà cô lại thờ ơ, khó trách bố cô không thích cô…” Trần Mạn Ni không nhịn được chửi ầm lên.
Không đợi bà ta nói hết, Diệp Uẩn Ninh đã vô cảm cúp điện thoại rồi chặn số bà ta.
Phó Hoài quan tâm nhìn cô: “Có chuyện gì à?”
Diệp Uẩn Ninh lắc đầu: “Chuyện nhỏ không có liên quan gì mấy thôi, anh đừng lo lắng.”
Thấy cô không có vẻ không vui, Phó Hoài không hỏi nữa, nắm tay cô đi tới địa điểm muốn đến.
Trong lúc họ nhàn nhã đi dạo, Trần Mạn Ni giận dữ muốn chết. Nếu không phải con gái dặn dò, nếu không phải không có cách nào tìm ra được tung tích của Diệp Uẩn Ninh mà bệnh tim của con gái chính là một quả bom hẹn giờ, cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, không thể thiếu trái tim của Diệp Uẩn Ninh, thì bà ta cũng sẽ không gọi điện cho Diệp Uẩn Ninh và ăn nói khép nép như vậy, hơn nữa còn bị cúp máy rất nhiều lần. Đã lâu rồi bà ta không phải tức giận như thế này.
Sự độc ác lóe lên từ ánh mắt của Trần Mạn Ni, nếu đã không tôn kính chính mình như thế, vậy thì hãy chết đi! Như vậy ít nhất còn có thể cứu sống con gái mình, đỡ phải tồn tại gây chướng mắt.
Bà ta không còn chần chờ do dự đối với việc ‘đổi tim’ nữa mà lập tức thực hiện lời dặn của con gái, tìm cách khiến Diệp Uẩn Ninh ở dưới mí mắt mình mà không phải biến mất trong tầm nhìn.
Đáng tiếc, khi bà ta tiếp tục gọi điện một lần nữa thì không ngờ đã bị đối phương chặn số. Trần Mạn Ni suýt chút nữa thì giận quá mà đập vỡ di động.
Chờ đến khi bà ta vất vả đổi sang số khác và gọi lại, Trần Mạn Ni đổi giọng với lý do khác: “Uẩn Ninh, có chuyện rồi. Bố con bị ốm, con mau về đi.”
Cha ruột phải nằm viện, không tin cô còn không xuất hiện. Trần Mạn Ni rất đắc ý với ý tưởng của mình.
Diệp Uẩn Ninh không có tình cảm với em gái nhưng cũng không thể làm lơ bố mình được đâu!
Để tăng độ tin cậy cho lời nói của mình, Trần Mạn Ni đã thực sự nghĩ cách để cha Diệp nhập viện, thậm chí còn chụp ảnh cha Diệp nằm trên giường bệnh với sắc mặt tiều tụy để gửi đi.
“Uẩn Ninh, nhanh trở về đi, bố con cứ gọi tên con mãi.” Trần Mạn Ni thúc giục.
Phía bên kia yên lặng một hồi, một lúc lâu sau, giọng nói vô cùng bình tĩnh của Diệp Uẩn Ninh truyền đến: “Cứ để ông ấy chờ đi, khi nào rảnh tôi sẽ quay về.”
Nói xong lại cúp điện thoại.
Nghe tín hiệu bận phát ra từ điện thoại di động, vẻ mặt Trần Mạn Ni méo mó không thể tin được: Người chết đến nơi rồi còn bảo người ta chờ. Diệp Uẩn Ninh có còn là người không, lương tâm của cô đâu rồi?
Rốt cuộc bà ta vẫn không kiềm chế được mà đập nát di động.