Mục lục
Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như có sự thay đổi khủng khiếp gì đó diễn ra ngay trước mắt, Trần Mạn Ni vừa hoảng hốt vừa khó hiểu, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?​Trần Mạn Ni nghiến răng, căng thẳng giật môi: “Nhưng đây là trái tim của chị gái con, một người không có trái tim thì sẽ chết, chị con sẽ bằng lòng tặng trái tim cho con ư?

Nghe được lời của Diệp Uẩn Thanh, bà ta theo phản xạ cau mày, ghét bỏ nói: “Tìm nó về làm gì, từ lâu nó đã không coi chúng ta là người nhà rồi. Tìm nó về lại mất công gây chuyện khiến mọi người không thoải mái…”​Chậm rãi đặt ấm trà xuống, Tiếu Ninh thở dài: “Thanh Thanh, em thay đổi nhiều quá, càng ngày càng gầy hơn!

“Mẹ,…” Diệp Uẩn Thanh lặng lẽ nhìn bà ta, “Mẹ có từng nghĩ đến chuyện nếu chị ta về nhà, đến lúc đó mẹ phải làm thế nào không? Làm nữ chủ nhân của cái nhà này nhiều năm như vậy rồi, mỗi cành cây, ngọn cỏ của nhà họ Diệp đều là tâm huyết của mẹ, mẹ đã cố hết sức để bố hết lòng hết dạ với mẹ con mình, mẹ có cam lòng nhường lại tất cả mọi thứ không? Sau này, tất cả mọi thứ của nhà họ Diệp lại một lần nữa về tay Diệp Uẩn Ninh, bố là của chị ta, nhà cửa là của chị ta, công ty cũng là của chị ta, ngay cả cái danh nữ chủ nhân nhà họ Diệp cũng sẽ thuộc về chị ta. Về sau, mẹ chỉ có thể nhìn sắc mặt của chị ta mà sống.”​Làm nữ chủ nhân của cái nhà này nhiều năm như vậy rồi, mỗi cành cây, ngọn cỏ của nhà họ Diệp đều là tâm huyết của mẹ, mẹ đã cố hết sức để bố hết lòng hết dạ với mẹ con mình, mẹ có cam lòng nhường lại tất cả mọi thứ không?

Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kinh ngạc và không thể tiếp thu được của Trần Mạn Ni, Diệp Uẩn Thanh cười buồn: “Chuyện này không phải không có khả năng xảy ra, mà tất cả nguyên nhân chỉ đơn giản là mẹ sinh ra một đứa con gái bị bệnh tim bẩm sinh. Đợi đến khi con mất rồi, bố chỉ còn một người con gái, cho dù có không thích thì bố cũng sẽ đón chị ta về nhà, sau đó giao tài sản của nhà họ Diệp cho chị ta. Đến lúc đó, dù mẹ có phản đối thì cũng chẳng ích gì, ai bảo huyết mạch nhà họ Diệp chỉ có mình chị ta chứ. Khi đó, mẹ sẽ còn lại gì đây?”​Nghe được lời của Diệp Uẩn Thanh, bà ta theo phản xạ cau mày, ghét bỏ nói: “Tìm nó về làm gì, từ lâu nó đã không coi chúng ta là người nhà rồi.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ mình, Diệp Uẩn Thanh nói một cách rõ ràng: “Trên đời này không có gì là không thay đổi. Thời gian sẽ thay đổi tất cả, kể cả tình cảm. Đến lúc đó, bố sẽ không còn nhớ thương con, dần dần sẽ quên đi đứa con gái là con. Phía trước không phải cũng đã có ví dụ rồi sao? Nghe nói trước kia, bố cùng vợ trước đã từng là một cặp vợ chồng tình nghĩa sâu đậm, nhưng khi bà ấy chết, bố bạc tình đến mức có thể bỏ mặc con gái ruột của bà.”​Trần Mạn Ni hoảng hốt liếm môi: “Được rồi, mẹ không cho phép con nói những lời không may mắn nữa.

Trần Mạn Ni kinh ngạc nhìn cô ta: “Thanh Thanh,…, ông ấy là bố con, sao con lại nói ông ấy như vậy?”​Dù cô ta có dùng bao nhiêu lý do, dù cô ta có thân bất do kỷ đến mức nào thì sai vẫn là sai.

Bà ta không thể chấp nhận việc con gái mình, người luôn ngưỡng mộ và yêu thương chồng lại nói về cha ruột của mình với giọng điệu khinh thường như vậy?​Nghĩ đến thân phận và tính tình khó lường của người đàn ông này, Diệp Uẩn Thanh không biết lần này tìm hắn là đúng hay sai.

“Mẹ,…” Diệp Uẩn Thanh mệt mỏi cụp mắt xuống, “Chẳng lẽ không có khả năng xảy ra việc này ư? Nếu con thật sự chết đi rồi, liệu mẹ có còn chỗ đứng trong nhà họ Diệp không?”​”Con sẽ nghĩ cách, chị ta sẽ bằng lòng.

Trần Mạn Ni hoảng hốt liếm môi: “Được rồi, mẹ không cho phép con nói những lời không may mắn nữa. Con nhất định sẽ không sao, cả nhà chúng ta sẽ vui vẻ, khỏe mạnh.”​Một hồi lâu sau, vào lúc cô ta tưởng cuộc gọi sẽ không kết nối được thì nhạc chờ đột nhiên dừng lại, đầu bên kia im lặng.

Diệp Uẩn Thanh nắm lấy tay bà ta: “Mẹ, việc gì mẹ phải lừa mình dối người. Chỉ khi nào con sống sót thì cả nhà mình mới có thể vui vầy bên nhau, mới có thể vui sướng, hạnh phúc như trước đây. Mẹ ơi, con không muốn chết, con không muốn mất đi gia đình này!”​Diệp Uẩn Thanh rất xinh đẹp.

Trần Mạn Ni đau lòng nói: “Con đương nhiên sẽ không chết, mẹ muốn con sống thật khỏe mạnh. Mẹ sẵn sàng đổi trái tim mình cho con!” Bà ta khóc lóc thảm thiết.​”Mẹ,…

“Không cần trái tim của mẹ. Trái tim phù hợp nhất trên đời, trái tim không gây ra phản ứng bài trừ, ở ngay bên cạnh chúng ta đấy thôi!” Đôi mắt cô ta lập lòe phấn khích, phát ra tia sáng kỳ lạ và ma quái.​”Chính là trái tim của chị con đó!

Trần Mạn Ni cảm thấy hơi lạnh, bà ta như thể vô ý hỏi lại: “Ngay bên cạnh chúng ta, con nói là…” Đột nhiên bà ta không nói tiếp được nữa.​Cuối cùng, để có thể tiếp tục sống sót, cô ta bắt đầu tự duỗi tay bắt lấy.

“Chính là trái tim của chị con đó!” Giọng điệu của Diệp Uẩn Thanh thực sự có chút ngây thơ. “Chúng con là chị em cùng cha khác mẹ, cùng chung một nửa dòng máu. Trái tim của chị không phải là cũng giống trái tim của con sao. Nếu đổi trái tim với chị ta, chắc chắn sẽ không xuất hiện phản ứng bài trừ, bệnh tim cũng sẽ không bị tái phát, vậy thì con có thể sống khỏe mạnh, mãi mãi ở bên bố mẹ.”​Hơi thở của người đàn ông đối diện dường như ngừng lại trong chốc lát.

Trần Mạn Ni nghiến răng, căng thẳng giật môi: “Nhưng đây là trái tim của chị gái con, một người không có trái tim thì sẽ chết, chị con sẽ bằng lòng tặng trái tim cho con ư?”​Như thể moi chuyện đã định, bà ta chợt bình tĩnh lại một cách lạ kỳ và nghĩ đến tính khả thi của việc đổi trái tim của Diệp Uẩn Ninh cho con gái mình.

Như thể moi chuyện đã định, bà ta chợt bình tĩnh lại một cách lạ kỳ và nghĩ đến tính khả thi của việc đổi trái tim của Diệp Uẩn Ninh cho con gái mình.​Về sau, mẹ chỉ có thể nhìn sắc mặt của chị ta mà sống.

Nếu không muốn mất đi con gái, không muốn mất đi cuộc sống hiện tại và không muốn sau này sống mà phải nhìn sắc mặt của Diệp Uẩn Ninh thì hãy để con gái bà ta được sống đi!​Đợi đến khi con mất rồi, bố chỉ còn một người con gái, cho dù có không thích thì bố cũng sẽ đón chị ta về nhà, sau đó giao tài sản của nhà họ Diệp cho chị ta.

Nghĩ đến viêc mọi thứ mà mình đã dày công vun đắp sau này đều thuộc về Diệp Uẩn Ninh, Trần Mạn Ni liền cảm thấy có thể cắn răng ra máu. Nếu lời nói của con gái thành sự thật thì mình chẳng khác gì trò cười cho thiên hạ.​Bà ta không thể chấp nhận việc con gái mình, người luôn ngưỡng mộ và yêu thương chồng lại nói về cha ruột của mình với giọng điệu khinh thường như vậy?

Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, lòng bà ta cứng rắn hơn, bà ta cảm thấy đề nghị của con gái mình cũng không có gì đáng sợ.​Bây giờ cô ta không còn đám người theo đuổi vờn quanh như xưa, không còn ai chủ động lấy lòng dâng lên thứ cô ta cần.

Họ và Diệp Uẩn Ninh đã đứng ở hai phía đối lập từ lâu. Giữa Diệp Uẩn Ninh và con gái, bà ta lựa chọn để Thanh Thanh sống sót.​Trần Mạn Ni đau lòng nói: “Con đương nhiên sẽ không chết, mẹ muốn con sống thật khỏe mạnh.

“Con sẽ nghĩ cách, chị ta sẽ bằng lòng.” Diệp Uẩn Thanh nhẹ nhàng tựa vào người Trần Mạn Ni, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ sẽ giúp con phải không? Chị gái con bây giờ đã cách chúng ta quá xa, chị ta không thích chúng ta, con không có cách nào để gặp chị ta.”​”

Trần Mạn Ni đáp lại: “Ừ, mẹ sẽ giúp con, mẹ sẽ để nó tới gặp con.”​Tìm nó về lại mất công gây chuyện khiến mọi người không thoải mái…

Diệp Uẩn Thanh biết mình đã bước một chân vào vực sâu, cô ta lẩm bẩm: “Mẹ ơi, con sắp điên mất rồi. Con chỉ muốn sống thôi mà sao lại khó khăn đến thế?”​Nếu ông trời đã cho cô ta một cuộc sống hoàn hảo thì tại sao lại cố tình cướp đi sự sống, điều quan trọng nhất của cô ta?

Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dọc theo khuôn mặt cô ta rồi rớt xuống, Diệp Uẩn Thanh đè chặt ngực mình, không phải lỗi của cô ta, tất cả đều tại ông trời. Nếu ông trời đã cho cô ta một cuộc sống hoàn hảo thì tại sao lại cố tình cướp đi sự sống, điều quan trọng nhất của cô ta?​Tiếu Ninh nheo mắt liếc nhìn cô ta, môt tia sáng đen tối nhanh chóng xẹt qua nơi đáy mắt, cánh tay hắn dừng lại giữa không trung.

Làm gì có ai cam tâm nhìn người khác vui vẻ, thoải mái còn bạn thân lại phải chết? Cô ta không muốn làm người xấu nhưng vận mệnh không cho cô ta con đường thứ hai, đó không phải là lỗi của cô ta.​”

Lúc trước có Hoắc Tranh và Trần Diệp nguyện dâng hiến hết mình vì tình yêu, Diệp Uẩn Thanh chỉ cần thản nhiên tiếp nhận sự ân cần của họ là được, cho nên cô ta có thể vờ như ngây thơ, luôn trong sáng không dính bụi trần;​” Đôi mắt cô ta lập lòe phấn khích, phát ra tia sáng kỳ lạ và ma quái.

Bây giờ cô ta không còn đám người theo đuổi vờn quanh như xưa, không còn ai chủ động lấy lòng dâng lên thứ cô ta cần. Cuối cùng, để có thể tiếp tục sống sót, cô ta bắt đầu tự duỗi tay bắt lấy.​Chỉ khi nào con sống sót thì cả nhà mình mới có thể vui vầy bên nhau, mới có thể vui sướng, hạnh phúc như trước đây.

Dù cô ta có dùng bao nhiêu lý do, dù cô ta có thân bất do kỷ đến mức nào thì sai vẫn là sai.​Lúc trước hai người chia ly không được vui vẻ cho lắm, Diệp Uẩn Thanh cắn môi, rưng rưng nước mắt: “A Ninh, em muốn gặp anh, em muốn gặp anh.

Sau khi sắp xếp để mẹ mình liên lạc với Diệp Uẩn Ninh để xác nhận hành tung của cô và đảm bảo rằng mình có thể tìm được cô bất cứ lúc nào, Diệp Uẩn Thanh đứng dậy và bấm gọi một số điện thoại.​Mẹ sẵn sàng đổi trái tim mình cho con!

Trước đây, cô ta cho rằng mình sẽ vĩnh viễn không liên lạc với người đó, thậm chí còn bỏ xó số điện thoại ấy. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ chủ động tìm hắn ta.​”

Tiếng nhạc chờ điện thoại vang lên, Diệp Uẩn Thanh cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, lặng lẽ chờ đợi đối phương nhấc máy.​” Nói đến đây, cô ta khóc không thành tiếng.

Một hồi lâu sau, vào lúc cô ta tưởng cuộc gọi sẽ không kết nối được thì nhạc chờ đột nhiên dừng lại, đầu bên kia im lặng.​”

Diệp Uẩn Thanh hồi hộp nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Alo, là anh phải không, A Ninh?”​Cô ta cầu nguyện, chỉ mong lần này mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió, mọi mong muốn sẽ thành hiện thực, không uổng phí sự mạo hiểm của mình.

Sau một lúc lâu, bên tai vang lên một tiếng cười rợn người, mang theo một chút tà ác nhưng cũng gợi cảm đến mức khiến trái tim loạn nhịp.​”

Diệp Uẩn Thanh cố ổn định lại nhịp tim ngày càng hỗn loạn của mình và nín thở chờ đợi.​”Chúng con là chị em cùng cha khác mẹ, cùng chung một nửa dòng máu.

“Thanh Thanh, Diệp Uẩn Thanh, thật là một thanh âm khiến người ta hoài niệm!” Người đàn ông đối diện nói đùa, nhưng lại có chút tình ý dịu dàng khó hiểu khiến người ta hoảng hốt, “Không ngờ lại có một ngày em chủ động liên lạc với tôi, sự quan tâm của em thật khiến tôi lo lắng!”​Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, lòng bà ta cứng rắn hơn, bà ta cảm thấy đề nghị của con gái mình cũng không có gì đáng sợ.

Lúc trước hai người chia ly không được vui vẻ cho lắm, Diệp Uẩn Thanh cắn môi, rưng rưng nước mắt: “A Ninh, em muốn gặp anh, em muốn gặp anh.” Nói đến đây, cô ta khóc không thành tiếng.​”

Hơi thở của người đàn ông đối diện dường như ngừng lại trong chốc lát. Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng nói: “Được rồi Thanh Thanh, đừng khóc. Mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, em dường như luôn có thể khiến tôi động lòng. Như em mong muốn, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi.”​Chị gái con bây giờ đã cách chúng ta quá xa, chị ta không thích chúng ta, con không có cách nào để gặp chị ta.

Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt, Diệp Uẩn Thanh đặt điện thoại xuống. Trái tim bị đè nén do quá căng thẳng đột nhiên đau đớn dữ dội, cô ta vội vàng lấy thuốc và ly nước ở bên cạnh để uống.​Nghe nói trước kia, bố cùng vợ trước đã từng là một cặp vợ chồng tình nghĩa sâu đậm, nhưng khi bà ấy chết, bố bạc tình đến mức có thể bỏ mặc con gái ruột của bà.

Nghĩ đến thân phận và tính tình khó lường của người đàn ông này, Diệp Uẩn Thanh không biết lần này tìm hắn là đúng hay sai. Đáng tiếc ở bên cạnh cô ta không còn ai có thể lợi dụng.​Khi đó, mẹ sẽ còn lại gì đây?

Từ Hoắc Tranh đang ở bệnh viện tâm thần đến Lâm Thanh Hải bị trói đi, thêm cả Cảnh Nhạc Dương nghèo túng, Vệ Đông biến mất không dấu vết và chú nhỏ bị nhốt trong tù, nhóm người có năng lực nhất xung quanh cô ta đều giống như bị vận xui tập thể, buồn rầu xuống sân khấu, muốn cứu cũng không cứu được.​”

Những người theo đuổi còn lại đều không quan trọng gì, cô ta không dám trông cậy vào họ.​” Người đàn ông đối diện nói đùa, nhưng lại có chút tình ý dịu dàng khó hiểu khiến người ta hoảng hốt, “Không ngờ lại có một ngày em chủ động liên lạc với tôi, sự quan tâm của em thật khiến tôi lo lắng!

Cô ta cầu nguyện, chỉ mong lần này mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió, mọi mong muốn sẽ thành hiện thực, không uổng phí sự mạo hiểm của mình.​Cô ta loạng choạng ngồi xuống ghế, che mặt khóc: “Thật tốt quá, A Ninh, anh vẫn bằng lòng đến gặp em.

Ngày hôm sau, Diệp Uẩn Thanh không để ý đến lời dặn của bác sĩ, đứng dậy chuẩn bị, chải chuốt rồi chạy đến chỗ hẹn.​Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ chủ động tìm hắn ta.

Họ hẹn nhau tại một quán trà kín đáo, đó cũng nơi họ đã từng đến cùng nhau trước đây.​Nếu đổi trái tim với chị ta, chắc chắn sẽ không xuất hiện phản ứng bài trừ, bệnh tim cũng sẽ không bị tái phát, vậy thì con có thể sống khỏe mạnh, mãi mãi ở bên bố mẹ.

Nghĩ tới chuyện cũ, ánh mắt Diệp Uẩn Thanh có một chút mê ly, và hơn hết là sự bất an.​Trái tim của chị không phải là cũng giống trái tim của con sao.

Người đàn ông đó sẽ có thái độ gì khi đối mặt với mình. Hắn sẽ tức giận khinh thường, châm chọc mỉa mai hay vẫn chưa dứt tình với mình?​Những người theo đuổi còn lại đều không quan trọng gì, cô ta không dám trông cậy vào họ.

Rốt cuộc, có thể nói chính mình đã đuổi hắn đi một cách tàn nhẫn, thậm chí còn không màng hắn cầu xin mà nói ra câu ‘sau này đừng gặp lại nữa’.​Hắn sẽ tức giận khinh thường, châm chọc mỉa mai hay vẫn chưa dứt tình với mình?

Dựa theo tính cách luôn luôn có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi lại còn thù dai của người đàn ông, liệu chính mình có đạt được nguyện vọng không?​Phía trước không phải cũng đã có ví dụ rồi sao?

Diệp Uẩn Thanh dừng lại bước chân một chút, chớp chớp mắt, sau đó mới tiếp tục đi tới vị trí quen thuộc.​”

Còn chưa kịp tới gần, Diệp Uẩn Thanh đã nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi thoải mái, nhàn nhã pha trà.​”Mẹ,…

Hít một hơi thật sâu, Diệp Uẩn Thanh đi tới trước mặt hắn. Người đàn ông đối diện mặc bộ vest đen, hắn nhìn về phía cô ta với vẻ mặt suy tư.​Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dọc theo khuôn mặt cô ta rồi rớt xuống, Diệp Uẩn Thanh đè chặt ngực mình, không phải lỗi của cô ta, tất cả đều tại ông trời.

“A Ninh,…” Nhìn khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông, Diệp Uẩn Thanh lẩm bẩm gọi một tiếng.​Nghĩ đến viêc mọi thứ mà mình đã dày công vun đắp sau này đều thuộc về Diệp Uẩn Ninh, Trần Mạn Ni liền cảm thấy có thể cắn răng ra máu.

Tiếu Ninh nheo mắt liếc nhìn cô ta, môt tia sáng đen tối nhanh chóng xẹt qua nơi đáy mắt, cánh tay hắn dừng lại giữa không trung.​Em thực sự không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ em lúc này.

Chậm rãi đặt ấm trà xuống, Tiếu Ninh thở dài: “Thanh Thanh, em thay đổi nhiều quá, càng ngày càng gầy hơn!”​Nếu con thật sự chết đi rồi, liệu mẹ có còn chỗ đứng trong nhà họ Diệp không?

Diệp Uẩn Thanh cố gắng nở nụ cười trên môi, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng thay đổi rất nhiều.” Trở nên càng khí phách, mạnh mẽ hơn.​”

Tiếu Ninh lặng lẽ thở dài, cuối cùng nói: “Ngồi xuống đi, không biết sức khỏe của mình không được tốt hay sao, chẳng lẽ đứng lại thoải mái hơn à?”​, ông ấy là bố con, sao con lại nói ông ấy như vậy?

Nghe được sự quan tâm hàm chứa trong giọng nói của người đàn ông, Diệp Uẩn Thanh rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt.​Sau này, tất cả mọi thứ của nhà họ Diệp lại một lần nữa về tay Diệp Uẩn Ninh, bố là của chị ta, nhà cửa là của chị ta, công ty cũng là của chị ta, ngay cả cái danh nữ chủ nhân nhà họ Diệp cũng sẽ thuộc về chị ta.

Cô ta loạng choạng ngồi xuống ghế, che mặt khóc: “Thật tốt quá, A Ninh, anh vẫn bằng lòng đến gặp em. Em thực sự không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ em lúc này. Nhất định là rất xấu xí.”​Con chỉ muốn sống thôi mà sao lại khó khăn đến thế?

Diệp Uẩn Thanh rất xinh đẹp. Cô ta lặng lẽ khóc thút thít như vậy giống như một đóa hoa hải đường đang úa tàn trước mắt, thật mong manh khiến người xót thương.​Diệp Uẩn Thanh cố gắng nở nụ cười trên môi, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng thay đổi rất nhiều.

Tiếu Ninh nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu giống như nhìn thấy con mồi mà mình đã thèm nhỏ dãi từ lâu. Hắn chậm rãi đưa tay ra, như không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp: “Được rồi, đừng khóc, em không hề xấu chút nào cả.”​”

Diệp Uẩn Thanh run rẩy khi tiếp xúc với độ ấm từ bàn tay người đàn ông, rốt cuộc cũng chậm rãi nắm lại tay hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK