Cảnh Nhạc Dương nhìn mà đau lòng không thôi, cậu ta càng thêm chán ghét Julie kiêu ngạo, hống hách. Cậu ta lập tức đứng chắn trước mặt Lạc Đình Đình nói: “Cô đang nói nhảm cái gì đấy? Tôi tự nguyện theo cô ấy về, dù cảnh sát có tới thì tôi cũng sẽ nói như thế. Người phụ nữ này, cô từ đâu tới thì về nơi đó đi, vị hôn thê cái gì chứ, tôi sẽ không nhận đâu.”
Hiện tại cậu ta giống như một chiến binh đứng lên vì tình yêu, còn Lạc Đình Đình chính là công chúa mà cậu ta bảo vệ, không ai có thể chia cắt họ.
“Cảnh Nhạc Dương!” Julie điên cuồng hét lên, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng.
Lạc Đình Đình rốt cuộc có cái gì đáng để anh ấy thích mà không màng tất cả, không đi tìm người thân mà tình nguyện sống co đầu rụt cổ ở nơi đây chứ? Rõ ràng cô ta rất bình thường, không có gì đặc biệt, chẳng lẽ cô ta so được với mình ư?
“Anh giỏi lắm, em muốn xem anh phủ nhận thế nào. Trước giờ chỉ có Julie này không cần còn anh không có tư cách từ chối đâu.” Julie kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Em sẽ nói với bố mẹ anh mọi chuyện xảy ra ở đây. Để em nói cho anh biết, em nhất định phải làm vị hôn thê của anh.”
“Người đâu, đưa anh ấy đi cho tôi.” Julie ra lệnh.
Cô vừa nói xong, vệ sĩ canh cửa lập tức xông vào, như sói đói hổ vồ giữ chặt Cảnh Nhạc Dương sau đó khiêng cậu ta đi.
“Nhạc Dương, Nhạc Dương, các người định làm gì? Các người thả anh ấy ra, người đâu, cứu với!” Lạc Đình Đình cố gắng hết sức để ngăn cản bọn họ nhưng bọn họ người đông thế mạnh, cô không thể thắng nổi mà ngã xuống đất một cách thê thảm.
“Đình Đình, các người là lũ khốn kiếp, tôi không cho phép các người làm Đình Đình bị đau,” Cảnh Nhạc Dương nhìn thấy người con gái mình yêu ngã trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe, cậu ta khàn giọng hét lên: “Nếu các người dám cả gan chạm vào cô ấy dù chỉ một đầu ngón tay thì tôi sẽ giết các người, tôi thề rằng tôi nhất định sẽ không buông tha các người đâu.”
Giọng điệu của cậu ta tràn sự đầy phẫn nộ và hung ác, cậu ta hung hăng nhìn chằm chằm những người đang cản mình. Giờ phút này, cậu ta và Lạc Đình Đình trông thật giống như một cặp tình nhân bị buộc phải chia tay, trong khi đám người Julie chính là những tên đao phủ độc ác.
Toàn thân Julie run lên vì tức giận, mọi thứ trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại.
Lam Tử Quân đứng một bên xem thế là quá đủ rồi. Đây có phải là Cảnh Nhạc Dương trong trí nhớ của anh ta không vậy? Cho dù mất trí nhớ nhưng có thể làm đến mức này vì một người phụ nữ, chẳng lẽ Cảnh Nhạc Dương thật sự yêu cô ấy ư?
Đây không phải là Cảnh Nhạc Dương bạc tình dạo chơi nhân gian trong ấn tượng của anh ta, hay là người phụ nữ tên Lạc Đình Đình kia có một sức quyến rũ nào đó mà không ai hay biết?
Lam Tử Quân khôn ngoan giữ im lặng, trong lòng anh ta nghi ngờ rằng Cảnh Nhạc Dương không chỉ đơn giản bị mất trí nhớ như vậy mà có lẽ não đã bị tổn thương ở chỗ nào đó rồi. Anh ta tán đồng với việc đưa Cảnh Nhạc Dương về và tìm một bác sĩ giỏi để chữa khỏi bệnh, chờ đến khi cậu ta khôi phục trí nhớ thì vấn đề sẽ được giải quyết.
Vì thế, Cảnh Nhạc Dương bị người cưỡng bách đưa xuống dưới tầng.
“Nhạc Dương, Nhạc Dương, các người hãy trả Nhạc Dương lại cho tôi.” Nước mắt của Lạc Đình Đình không ngừng tuôn rơi, cô loạng choạng đi theo phía sau, bướng bỉnh đòi cứu người mình yêu trở về.
“Không biết tự lượng sức mình.” Julie hừ lạnh một tiếng rồi duyên dáng lên xe, tiếp đó Cảnh Nhạc Dương bị đưa lên.
“Nhạc Dương là người, anh ấy có tự do của chính mình, cô không thể ép anh ấy. Cô hãy thả anh ấy ra.” Lạc Đình Đình bất chấp tất cả lao tới bên xe, giơ bàn tay trắng nõn lên liều mạng đập vào cửa kính.
“Đình Đình, đừng đập nữa, không cần lo cho anh.” Nhìn thấy lòng bàn tay của Lạc Đình Đình đập đến mức đỏ lên, Cảnh Nhạc Dương chứng kiến mọi chuyện mà muốn phát điên lên. Người con gái mà cậu ta thề phải bảo vệ cẩn thận hiện tại đang bị thương vì cậu ta.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Julie với vẻ căm hận: “Tôi thề, cô sẽ phải trả giá cho những gì đã xảy ra ngày hôm nay.”
Julie không nhịn được nữa, tát mạnh vào mặt cậu ta một cái: “Cảnh Nhạc Dương, anh có tư cách gì mà nói lời này? Có phải anh đã quên thân phận của mình rồi không? Anh là vị hôn phu của em. Anh ở bên người phụ nữ khác mà không thấy có lỗi với em à!” Hai người bọn họ có hôn ước mà.
Cảm nhận được sự đau đớn trên mặt, sự phẫn nộ trong lòng Cảnh Nhạc Dương càng trào dâng, cậu ta trừng mắt nhìn Julie như một con sói đói.
Xe khởi động, Lạc Đình Đình chạy theo xe không bỏ cuộc, cứ ngã xuống lại bò dậy, tình trạng thê thảm đến mức khiến người rơi lệ.
Nhìn thấy cô suýt nữa không kịp tránh mà bị xe đâm, Cảnh Nhạc Dương trợn tròn hai mắt, cậu ta điên cuồng hét lên: “Đình Đình, về đi, em mau về đi, hãy ở nhà đợi anh, anh sẽ quay lại tìm em.”
Nhìn người con gái mình yêu bị thương đầy người, trái tim cậu ta như vỡ vụn.
Lam Tử Quân tê dại toàn thân sau khi chứng kiến tình cảnh của hai người. Anh ta cảm thấy như mình đã trở thành đồng phạm của Vương Mẫu nương nương ngăn trở Ngưu Lang Chức Nữ, anh ta không khỏi cảm thấy lạnh toát cả người.
Dọc đường đi, Cảnh Nhạc Dương không ngừng chửi mắng Julie, thậm chí đến khách sạn rồi cậu ta vẫn không ngừng lại, Julie không thể chịu đựng được nữa, đành phải gọi bác sĩ tiêm cho cậu ta một liều thuốc an thần.
Đồng thời, cô cũng liên lạc với người nhà họ Cảnh để họ đưa những chuyên gia giỏi nhất về não tới.
Julie vẫn không thể từ bỏ Cảnh Nhạc Dương, cô thực sự thích cậu ta, cô cảm thấy có lẽ Cảnh Nhạc Dương sẽ trở lại bình thường nếu cậu ta khôi phục được trí nhớ.
Bên kia, Lạc Đình Đình trăm cay ngàn đắng mới đuổi tới khách sạn nơi bọn họ ở, lúc này cô tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, mắt ướt nhạt nhòa, chân bị thương do ngã ở trên đường đi, quần bị rách một vết lớn và máu trên chân không ngừng chảy. Cô còn bị mất một chiếc giày và mang một vẻ mặt buồn bã. Cô đang định xông vào để tìm Cảnh Nhạc Dương.
Nhưng cô đã bị chặn lại. Khách sạn năm sao mà Julie ở thuộc sở hữu của gia đình cô và cô đã cố tình dặn dò nhân viên không được tùy tiện cho người vào.
Không thể vào được, Lạc Đình Đình che mặt khóc lóc thảm thiết. Không quyền không thế như cô, ngay cả cửa khách sạn còn không vào được thì làm sao có thể mơ tưởng cứu được Cảnh Nhạc Dương.
Có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp.
Lạc Đình Đình dường như nhớ ra điều gì đó, cô đột nhiên lao ra ngoài rồi chặn một chiếc taxi và đi tới Công ty giải trí Phong Hoa.
Chị, chị Diệp, ngoài một người vừa giàu có vừa có tinh thần trọng nghĩa như chị Diệp thì cô không thể tìm được ai khác có thể trợ giúp mình.
Lạc Đình Đình vừa xuống taxi liền vội vàng chạy đến văn phòng của Diệp Uẩn Ninh, thậm chí còn không kịp nói người thông báo.
Trong văn phòng, Diệp Uẩn Ninh vừa cảm thấy có gì đó là lạ, cô như có trực giác mà nhìn ra ngoài cửa sổ
“Chị!” Cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, trợ lý tức giận đi theo.
“Chị, thực xin lỗi, em không cố ý, nhưng em thật sự có việc quan trọng, xin chị cho em một cơ hội.” Lạc Đình Đình vừa xông vào nhìn cô với vẻ mặt van xin.
“Thôi được rồi, cô ra ngoài trước đi.” Diệp Uẩn Ninh nhìn trợ lý và trấn an, ý bảo Lạc Đình Đình ở lại.
“Có chuyện gì, nói đi!” Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh nói.
“Chị,” Lạc Đình Đình khóc không ngừng, nghĩ đến Cảnh Nhạc Dương đang phải chịu khổ ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy, lòng cô đau thắt: “Chị, xin chị hãy giúp em, giúp em giải cứu Nhạc Dương.”
“Cảnh Nhạc Dương?” Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh quét qua cô như thể nhìn thấu hết mọi chuyện, “Tôi nhớ cách đây không lâu cô đã đến nói cho tôi biết, đối phương có ý định dùng tôi để cá cược nên cố ý theo đuổi tôi phải không? “
Lạc Đình Đình ngơ ngẩn. Chính tai cô đã nghe thấy, nhưng sau đó cô dường như đã quên mất, không nhớ ra chuyện này đã xảy ra.
Cô lắp bắp nói: “Đúng thế, à không, đó là chuyện rất lâu rồi. Chị, chuyện này không quan trọng, quan trọng là Nhạc Dương đã bị người trói đi, em không cứu anh ấy được. Chị giúp em với, giúp em cứu Nhạc Dương với!”
“Cảnh Nhạc Dương không liên quan gì đến tôi, mối liên hệ duy nhất giữa tôi và cậu ta là cậu ta ác ý dùng tôi làm đối tượng cá cược. Tại sao tôi lại phải cứu một kẻ có ý định xấu với mình?” Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói.
Lạc Đình Đình sụp đổ: “Không, có lẽ là em nhầm rồi, Nhạc Dương sẽ không muốn làm như vậy đâu. Hơn nữa chị tốt bụng như thế, chị sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Diệp Uẩn Ninh thở dài, rõ ràng trước kia Lạc Đình Đình còn phẫn nộ lên án hành vi xấu xa cố tình lừa gạt người khác của Cảnh Nhạc Dương, biết cậu ta không phải là người tốt, tại sao cuối cùng cô lại bịt tai trộm chuông, vẫn vướng sâu trong vũng lầy như cũ vậy?
Chẳng lẽ tình yêu thật sự sẽ che mất lý trí của một người, khiến người ta cứ mãi mê muội mà không tỉnh ngộ ư?
Cô buồn bã nói: “Vậy cô nói cho tôi biết ai là người bắt cậu ta?”
Lạc Đình Đình nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: “Cô ta, cô ta nói cô ta là vị hôn thê của Nhạc Dương, nhưng Nhạc Dương căn bản không hề thích cô ta, ai biết cô ta từ đâu xuất hiện, có phải là vị hôn thê thật hay không? Nhạc Dương muốn hủy hôn với cô ta, kết quả cô ta cậy người đông thế mạnh, không màng ý nguyện của Nhạc Dương mà bắt anh ấy đi. Trời ơi, sao lại có một người phụ nữ ngang ngược, vô lý như thế, không biết cô ta sẽ bắt Nhạc Dương đi làm gì. Chị ơi, em cầu xin chị, chị nhất định sẽ có cách cứu Nhạc Dương phải không?” Cô chắp tay trước ngực chờ đợi, như thể đặt tất cả hy vọng vào Diệp Uẩn Ninh.
“Người phụ nữ mà cô nói tới có phải là Julie không?” Diệp Uẩn Ninh hỏi.
Lạc Đình Đình sửng sốt: “Chị biết cô ta à?”
“Nếu người cô nói là Julie, vậy thì cô ấy thật sự là vị hôn thê của Cảnh Nhạc Dương.” Diệp Uẩn Ninh đan mười ngón tay vào nhau và đặt lên bàn, “Cho nên cô không cần lo lắng, cô ấy sẽ không hại Cảnh Nhạc Dương.”
“Nhưng Nhạc Dương căn bản không thích cô ta!”
“Thế thì cũng đâu có liên quan gì tới cô? Đình Đình,” Diệp Uẩn Ninh chăm chú nhìn cô, “Đừng có nói với tôi là cô đang hẹn hò với cậu ta đấy nhé.”
Toàn thân Lạc Đình Đình cứng đờ. Cô hổ thẹn, chột dạ, xấu hổ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cô lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi chị, nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Thì ra Cảnh Nhạc Dương vẫn luôn tìm em. Anh ấy nói rằng anh ấy thích em, lúc trước anh ấy rời xa em cũng là bất đắc dĩ. Sau đó đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn và Nhạc Dương mất trí nhớ, rồi chúng em ở bên nhau. Chúng em đã sống rất hạnh phúc. Chị không biết đâu, Nhạc Dương đã trở nên rất tốt, nhưng người phụ nữ kia xuất hiện và cướp anh ấy đi.”
“Cô tin tưởng thật à?” Diệp Uẩn Ninh mở miệng, “Cậu ta nói cậu ta vẫn luôn tìm cô, nói cậu ta thích cô thì cô liền tin à?”
Lạc Đình Đình rưng rưng nước mắt, bướng bỉnh nói: “Anh ấy sẽ không lừa em.”
Mặc dù trước đây Cảnh Nhạc Dương có điểm không tốt, nhưng sau khi mất trí nhớ, anh ấy thực sự đã trở nên hoàn hảo và là người bạn trai tốt nhất. Nếu anh ấy không thực sự thích chính mình, tại sao anh ấy vẫn ở bên cạnh mình sau khi mất trí nhớ chứ?
Cho nên anh ấy nhất định thích mình, Lạc Đình Đình kiên định tin tưởng.
“Còn những tổn thương và lừa dối mà cô đã phải chịu đựng trong quá khứ thì sao? Những điều đó không phải là giả. Cảnh Nhạc Dương thực sự quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức cô quên đi chuyện cũ năm xưa và ở bên cậu ta mà không hề có khúc mắc?” Diệp Uẩn Ninh nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên, cô có thể tha thứ cho cậu ta, nhưng cô đã quên mẹ mình rồi à? Bà ấy có đồng ý cho hai người ở bên nhau không?”
Lạc Đình Đình cảm giác như bị sét đánh, hai mắt sợ hãi trợn to, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Trong lòng Diệp Uẩn Ninh dâng lên một tia bi thương, cô nhẹ giọng hỏi: “Lạc Đình Đình, đã bao lâu rồi cô không đến bệnh viện thăm mẹ mình?”