Cô muốn Vệ Đông lại trắng tay, lại trở về cuộc sống vô vọng, nghèo rớt mồng tơi như lúc trước một lần nữa.
Một kẻ dối trá, nói dối như cuội, lợi dụng cô xong lại đá văng cô đi, chỉ có thể cùng chung khó khăn mà không thể cùng chia sẻ phú quý như gã thì sao có thể hưởng những thành quả mà cô đã dồn hết tâm huyết vào chứ?
Trên đời không có chuyện hời như thế. Đẵ ăn của cô thì phải nhổ ra, dùng của cô thì phải trả về. Những thứ của cô, thà rằng cô đập nát cũng sẽ không cho gã đàn ông chó má kia dù chỉ một chút.
Cô muốn xem lần này gã có thể đi được bao xa nếu không có người con gái ngu ngốc như cô chịu khổ cùng gã và hy sinh cho gã.
Tiếu Vi Vi nghĩ như vậy đương nhiên là do cô có tự tin, sự tự tin này đến từ gia cảnh của cô.
Cô gian nan, mệt mỏi trở về nhà. Vừa nhìn thấy người nhà ra đón, cô đã òa khóc thật to, khóc đến mức khàn giọng.
“Sao vậy, có chuyện gì vậy?” Mẹ Tiếu hoảng sợ, đau lòng ôm lấy con gái bé bỏng và liên tục hỏi.
“Mẹ ơi, con chia tay rồi. Vệ Đông đá con, anh ta đã lừa dối con. Người anh ta yêu là người khác, anh ta chỉ lợi dụng con, coi con như một công cụ hữu ích mà thôi.” Tiếu Vi Vi khóc lóc nói.
“Sao lại thế, sao cậu ta dám làm như vậy với con? Con nói rõ ràng cho mẹ nghe nào ” Mẹ Tiếu lạnh lùng sắc bén nói.
Tiếu Vi Vi lau nước mắt trên mặt và kể cho mẹ nghe toàn bộ câu chuyện mà không giấu giếm chút nào, bao gồm cả việc cô đuổi theo đến thành phố Thanh, sau khi biết được sự thật từ miệng Vệ Đông đã xúc đông và giận dữ rồi nảy sinh những suy nghĩ đen tối
“Con bé ngốc này, cũng may là con không làm điều gì dại dột!” Mẹ Tiếu nghĩ đến mà hoảng sợ, bà đánh vào người con gái mình một chút. Ngay sau đó, sự tức giận mãnh liệt dâng lên trong lòng bà, “Cái tên Vệ Đông thật quá mức khinh người. Cậu ta nghĩ rằng con gái nhà họ Tiếu chúng ta dễ dàng bị bắt nạt đúng không. Mẹ sẽ gọi bố con về ngay.”
“Vâng!” Tiếu Vi Vi ngoan ngoãn rúc vào lòng mẹ, một lần nữa xác định trước kia chính mình thật ngu ngốc khi vì Vệ Đông cam chịu làm osin mà không dành thời gian cho người nhà. Sau này, cô sẽ luôn đặt người nhà ở vị trí ưu tiên hàng đầu.
Rất nhanh, cha Tiếu đã đi từ công ty về.
Nếu Vệ Đông ở đây thì nhất định gã sẽ rất ngạc nhiên bởi vì đối phương chính là ông Tiếu, người giàu nhất thành phố đã từng thưởng thức và dìu dắt gã vài lần.
Tiếu Vi Vi xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình vượt trội hơn những người khác. Sau khi tốt nghiệp, cô không dựa vào gia đình mà tự nỗ lực nuôi sống bản thân. Chính lúc đó, cô đã gặp gỡ và quen biết Vệ Đông, một đồng nghiệp cùng công ty.
Sau khi hẹn hò, Tiếu Vi Vi cũng từng tiết lộ điều kiện gia đình khá giả và cô còn muốn đưa Vệ Đông về ra mắt cha mẹ mình nhưng lại bị Vệ Đông từ chối.
Đại khái gã chưa bao giờ nghĩ rằng hai người sẽ bên nhau dài lâu nên theo bản năng, gã bài xích việc biết thêm nhiều thông tin về cô và gã càng chưa bao giờ nghĩ đến việc tiếp xúc với người nhà cô.
Tất nhiên, gã dùng lý do mình chưa làm nên trò trống gì, không có mặt mũi nào đến nhà chào hỏi để lấy cớ. Gã còn dỗ dành cô rằng chờ sau này gã thành công rồi gặp người nhà cô cũng không muộn.
Khi gã khởi nghiệp thất bại, Tiếu Vi Vi cũng đề cập rằng gia đình cô có thể hỗ trợ nhưng gã lại lạnh lùng quát lớn. Gã chất vấn cô có phải khinh thường gã và cho rằng gã phải dựa vào sự giúp đỡ của người khác mới có thể xoay người được không.
Tiếu Vi Vi sợ đến mức ngậm miệng không nói gì thêm. Vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Vệ Đông, cô không bao giờ dám thoải mái nhắc đến gia đình mình trước mặt gã nữa.
Cô là con gái duy nhất trong nhà, cha mẹ cô coi cô như châu như ngọc. Họ rất khó chịu khi thấy cô khom lưng, cúi đầu trước mặt Vệ Đông và cảm thấy Vệ Đông không xứng với cô nên muốn cô chia tay.
Là chính cô cho rằng nếu hai người đã yêu nhau thì phải nghiêm túc đối với tình yêu của họ chứ không thể chân trong chân ngoài hay lùi bước vì một chút khó khăn. Trong cuộc sống, không có gì là hoàn hảo, và tình yêu cũng vậy. Chỉ khi bao dung và hỗ trợ lẫn nhau thì hai người mới có thể tiếp tục đồng hành cùng nhau. Vệ Đông nhất định sẽ hiểu được sự cố gắng của cô, chỉ cần trong lòng hai bên có nhau thì dù có cay đắng đến mấy cũng sẽ ngọt ngào.
Cô cũng thuyết phục cha mẹ và gia đình cho Vệ Đông một chút thời gian, bọn họ nhất định sẽ tốt hơn.
Phải nói rằng Vệ Đông ngụy trang quá tốt. Trước khi cô bị gã chia tay, gã cư xử như bao người yêu bình thường khác, tuy không hoàn hảo nhưng gã chỉ thích một mình Tiếu Vi Vi, ở những chốn ong bướm vây quanh gã cũng không chạm vào người phụ nữ nào khác, không cặp bồ, không có người thứ ba và cũng không có những thói hư tật xấu khác. Tình cảm của gã rất trong sạch.
Riêng việc này đã tốt hơn nhiều so với hầu hết nam giới. Chính vì điều này nên ngay cả không hài lòng với Vệ Đông, nhà họ Tiếu cũng nhịn xuống và nhắm một con mắt mở một con mắt mặc kệ tình yêu của hai người tiến triển. Nếu không vì tình cảm của hai người thì sao họ nỡ lòng để con gái mình phải tủi thân vậy chứ.
Hơn nữa ít nhất họ có thể tự an ủi chính mình một chút, ít nhất Vệ Đông cũng không muốn dựa vào nhà họ Tiếu để làm chạn vương mà chính gã tự dốc sức phấn đấu. Đó cũng coi như là một ưu điểm.
Nhưng nói thì nói thế, nhà họ Tiếu vẫn không đành lòng nhìn con gái khổ cực. Họ vẫn cố ý vô tình ở phía sau hỗ trợ một chút, nếu không sự nghiệp của Vệ Đông sẽ không suôn sẻ như vậy.
Tiếu Vi Vi cũng không cố ý che giấu. Chỉ có thể nói rằng ngay từ đầu Vệ Đông đã không để tâm đến Tiếu Vi Vi, nếu không thì lẽ ra gã ta đã biết chân tướng và biết thân phận thực sự của Tiếu Vi Vi từ lâu rồi.
Bây giờ con gái cưng của mình phải chịu ấm ức như vậy, cha Tiếu vừa về đến nhà lập tức nhướng mày và cười khẩy thành tiếng.
Nếu thằng nhãi nhà họ Vệ muốn qua cầu rút ván thì cũng đừng trách ông rút củi dưới đáy nồi. Ông đã chướng mắt mấy người nhà đó từ lâu rồi.
Trong nhà của Vệ Đông ở thành phố Từ.
Cha Vệ mặc bộ đồ nhà Đường cao cấp được đặt may riêng, nhàn nhã pha trà.
Kể từ khi nhà họ Vệ phá sản, ông ta hoặc ốm đau hoặc buồn bã, hổ thẹn vì sự lụi tàn của gia đình. Đã lâu lắm rồi ông ta không được thoải mái như thế này.
Chỉ cần chờ thêm một chút thời gian nữa thôi là ông ta có thể trở về vòng tròn quan hệ quen thuộc ở thành phố Thanh. Cha Vệ cảm thấy vui sướng không thôi khi nghĩ đến việc mình có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của những người từng cười nhạo và coi thường gia đình ông ta.
Trong phòng ngủ, mẹ Vệ đang lục tung đồ để đóng gói hành lý và thu thập, kiểm tra những đồ trang sức của mình. Bà ta đang nghĩ đến việc vinh quy về quê cũ, những đồ trang sức này có lỗi mốt và có cần mua trước thêm một số trang sức mới phù hợp với mình không.
Bà ta cẩn thận chọn một đôi bông tai để đeo, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ và ngồi xuống cạnh chồng mình: “Này, ông nói xem, tôi có nên liên lạc trước với mấy người quen cũ để hỏi thăm một chút mấy cô gái chưa kết hôn ở thành phố Thanh, đợi khi nào trở về thì giới thiệu cho Vệ Đông không?”
Cha Vệ thản nhiên nói: “Không phải Vệ Đông thích con gái út nhà họ Diệp sao? Tạm thời bà đừng làm gì cả.”
Mẹ Vệ không hài lòng nói: “Nhưng mà con bé đó thì càng không được. Ông yên tâm để con mình cưới một người bị bệnh tim như nó à?”
Cha Vệ nheo mắt đầy ẩn ý: “Bị bệnh tim như thế mới tốt, Nhà họ Diệp chỉ cưng chiều cô con gái này. Nếu Vệ Đông cưới cô ta, nhà họ Diệp chẳng lẽ lại không lấy cả gia tài làm của hồi môn, sau này lại chẳng thuộc về Vệ Đông.”
Đôi mắt mẹ Vệ sáng lên, nhưng sau đó bà ta lại cau mày, cảm thấy xui xẻo: “Nếu vậy sau này Vệ Đông sẽ trở thành người góa vợ, nói ra chẳng dễ nghe chút nào. Còn không bằng…”
Nói tới đây, bà ta cau mày, như thể nhớ ra điều gì đó không thoải mái. Bà ta hậm hực nói: “Còn không bằng Tiếu Vi Vi khỏe mạnh, ít nhất cô ta có thể chăm sóc được Vệ Đông và gia đình mình.”
Tuy không thích gia cảnh của Tiếu Vi Vi nhưng bà ta phải thừa nhận cô là người chăm lo cho gia đình lại còn cần mẫn, tốt xấu gì còn có thể giúp đỡ cho Vệ Đông.
Cha Vệ không để bụng: “Khỏe mạnh thì có ích gì? Cô ta có giàu có như nhà họ Diệp, có thể hỗ trợ cho sự nghiệp của Vệ Đông không? Có tiền muốn mua gì chẳng được. Nếu bà muốn có người chăm sóc thì thuê thêm vài người là được.”
Kể từ khi nếm trải cảm giác nghèo hèn, cha Vệ càng coi trọng tiền bạc và ông ta tin chắc rằng tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề.
Mẹ Vệ không nói gì, bà hơi lo lắng nói: “Vệ Đông bảo chúng ta đưa cho Tiếu Vi Vi một trăm vạn phí chia tay, chúng ta không đưa có được không? Liệu cô ta có không cam lòng rồi tìm Vệ Đông gây sự không?”
“Mẹ, mẹ sợ cái gì chứ? Không đưa phí chia tay thì đã làm sao? Chị ta phải may mắn lắm mới tìm được bạn trai như anh con, có bao nhiêu người khóc lóc đòi làm bạn gái của anh con mà chưa đến lượt đâu! Hơn nữa chỉ có thanh xuân của chị ta là thanh xuân, của anh con thì không phải à? Yêu nhau thì quay lại rồi chia tay, chia tay rồi quay lại là bình thường mà, ai nói nhất định phải đưa phí chia tay!” Vệ Tiểu Lan trang điểm lòe loẹt, thò đầu vào nói.
Mẹ Vệ tức giận nhìn cô ta: “Còn không phải lỗi của con à, cứ nhất quyết lấy tiền không đưa cho người ta. Nhà mình đã để con phải thiếu ăn, thiếu mặc bao giờ chưa mà keo kiệt như vậy. Còn nữa, sao hôm nay con không đi học?”
Vệ Tiểu Lan thản nhiên nhún vai: “Con keo kiệt vậy đấy, sao nào. Con lớn bằng này rồi mà còn chưa bao giờ thấy nhiều tiền thế, sao phải đưa cho người ngoài chứ? Với lại con ghét học nhất. Học hành mệt bỏ xừ. Giờ anh con kiếm được nhiều tiền thế, con không cực khổ đến trường ngồi tù đâu!”
Vệ Tiểu Lan chỉ được sống sung sướng vài năm. Khi cô ta học tiểu học thì gia đình phá sản, từ đó cuộc sống của cô ta xuống dốc không phanh.
Không còn người hầu hầu hạ, ra đường không còn được ngồi xe hơi, nơi ở thì chật hẹp và hôi hám, hơn nữa cô ta còn phải đối mặt với thái độ khác biệt hoàn toàn của người nhà. Họ luôn ép cô ta phải học hành tiến tới, như thể nếu cô ta không làm thế thì sẽ không có lối thoát.
Trong những ngày tháng đáng sợ như thế, cô ta đã sống một cuộc sống vô cùng áp lực và chán nản. Cô ta chỉ biết rằng tất cả là do không có tiền.
Vì vậy, cô ta coi trọng tiền bạc và không muốn đưa một số tiền lớn cho người ngoài, ngay cả khi người ngoài ấy đã chăm sóc cô ta vài năm.
Cô ta giữ lại một trăm vạn cho mình và xúi giục bố mẹ đuổi Tiếu Vi Vi ra khỏi nhà.
Dù sao gia đình họ cũng sắp chuyển đi, Tiếu Vi Vi có thể làm gì họ?
Về phần anh trai, đương nhiên anh sẽ đứng về phía cô ta.
Mẹ Vệ thở dài: “Haiz, cũng không biết anh trai con tìm được nhà chưa, nếu nó có thể mua lại biệt thự trước kia thì tốt quá.”
Vệ Tiểu Lan nhảy nhót chạy tới ôm lấy cánh tay mẹ mình: “Mẹ ơi, khi nào chuyển đến nhà mới, con muốn một căn phòng thật rộng, tốt nhất là có phòng để quần áo. Con nhớ rõ là hồi nhỏ phòng con rất rộng.”
Đang nói thì chuông cửa vang lên.
Mẹ Vệ nói: “Ai vậy? Tiểu Lan, ra mở cửa đi.”
Không có người để sai vặt thật là bất tiện. Khi nào trở về thành phố Thanh, nhất định phải thuê người giúp việc trước tiên.
Ngụy Tiểu Lan dây dưa dây cà đi ra mở cửa, sau đó giọng nói không vui của cô ta vang lên: “Là chị à Tiếu Vi Vi. Sao mặt chị lại dày như vậy, đã chia tay không còn quan hệ gì với anh trai tôi rồi còn tới dây dưa.”
Vẻ mặt của mẹ Vệ không khỏi biến đổi, hai vợ chồng bà ta liếc nhìn nhau một cái. Sợ con gái không giải quyết được nên bà ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Bà ta nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn bình thản đứng ở huyền quan, đó chính là người biến mất không thấy, Tiếu Vi Vi.
Điều khiến mẹ Vệ ngạc nhiên là Tiếu Vi Vi không đến một mình. Phía sau cô có một nhóm đàn ông, mỗi người đều cao lớn cường tráng và toát ra khí chất không dễ chọc.
“Tiếu Vi Vi, cô muốn làm gì? Đây là nhà của chúng tôi?” Mẹ Vệ vừa hỏi vừa gọi con gái lại phía sau.
“Nhà của bà? Bà có chắc không?” Tiếu Vi Vi nở một nụ cười kỳ dị.
“Ý cô là gì?” Mẹ Vệ bất an, “Không phải nhà tôi thì chẳng lẽ lại là nhà côi?”
“Không phải bà nói muốn biết tôi làm gì à?” Tiếu Vi Vi mỉm cười, “Các người sẽ biết ngay thôi.”
Cô nghiêng đầu liếc nhìn vệ sĩ phía sau: “Đập, đập thật mạnh cho tôi rồi đuổi mấy người này đi”
Cùng với tiếng hét của Vệ Tiểu Lan, nhà họ Vệ trời long đất lở.