Trong phòng họp, ông chủ của “Công ty giải trí Phong Hoa” cười không ngậm được miệng mà ký hợp đồng, vẻ mặt sốt ruột vì sợ Diệp Uẩn Ninh sẽ hối hận.
Công ty ông ta gần như sắp phá sản, vỏn vẹn chỉ có hai ba nghệ sĩ nhỏ bé chẳng khác gì mèo con, đều là người mới, người duy nhất hơi nổi tiếng chút là Quý Thanh Sương.
Mọi việc đã xong xuôi, Trương Sở cũng đứng lên: “Sếp Diệp, chúc mừng.”
Anh ta gần như đã tận mắt chứng kiến Trần Diệp và Diệp Uẩn Ninh cùng nhau sóng vai vượt qua mưa gió thành lập lên “Công ty Tụ Tinh”, lại nhìn Diệp Uẩn Ninh quyết đoán bán đi tất cả cổ phiếu của công ty mà cô có được như thế nào, hiện tại lại mua “Công ty giải trí Phong Hoa” một cách mạnh mẽ vang dội.
Anh ta cũng đã nghe qua một chút về Trần Diệp và cảm thấy tiếc cho anh ta, mất đi Diệp Uẩn Ninh chắc chắn là một tổn thất rất lớn đối với Trần Diệp.
Diệp Uẩn Ninh gật đầu: “Cảm ơn luật sư Trương. Rất vui được hợp tác với anh, hy vọng lần sau chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.”
Trương Sở mỉm cười: “Trước tiên tôi chúc sếp Diệp tiền đồ vô hạn, sự nghiệp thuận lợi, rất mong lần hợp tác tiếp theo.”
Hai bên chào tạm biệt một cách thân thiện, không ai nhắc đến hai chữ ‘Trần Diệp’.
Ông chủ đã tung tăng đi thu dọn đồ đạc cá nhân, trong phòng họp chỉ còn lại hai người, Quý Thanh Sương ngơ ngác không thể phục hồi tinh thần, cô cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chính mình đã đổi sếp ư?
“Cô Diệp, à không, sếp Diệp,” Quý Thanh Sương lắp ba lắp bắp, “Tại sao, tại sao cô lại mua ‘Công ty giải trí Phong Hoa’?”
Cô ấy không biết đây chỉ là một công ty giải trí cực kỳ nhỏ sao? Ở trong làng giải trí không hề có chút tiếng tăm, tài nguyên cực kỳ ít ỏi.
Diệp Uẩn Ninh ngước mắt nhìn cô, ngón tay nghịch nghịch cây bút: “Đừng suy nghĩ nhiều, cũng không phải là vì cô, chỉ là đúng lúc tôi có hứng thú với ngành này, “Công ty giải trí Phong Hoa” vừa hay có điều kiện phù hợp mà thôi.”
“Dù sao cũng cảm ơn sếp Diệp đã cứu tôi một lần.” Quý Thanh Sương nghiêm túc nói.
Diệp Uẩn Ninh nhếch môi: “Vậy hiện tại cô còn muốn giải nghệ nữa không?”
“Tôi, tôi có thể không giải nghệ ư?” Quý Thanh Sương do dự, bởi vì cô không muốn rời khỏi giới giải trí.
Chưa nói đến việc cô còn chưa trả ơn sếp Diệp, chính cô vẫn ấp ủ ước mơ làm diễn viên từ tận đáy lòng, dựa vào khả năng của chính mình để hóa thân thành bất kỳ nhân vật nào, cô thấy diễn xuất vô cùng thú vị và tràn đầy tâm huyết với nó. Nhưng cô sợ ở lại sẽ mang đến phiền toái cho sếp Diệp, ánh mắt quyết tâm phải giành được của Lợi Minh Hiến giống như những cái gai sau lưng cô, cô luôn cảm thấy đối phương sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
“Chỉ cần cô không muốn thì không cần giải nghệ, tôi đã cứu cô một lần thì đương nhiên cũng có thể cứu cô lần thứ hai.” Ánh mắt của Diệp Uẩn Ninh trở nên âm u, dường như cô rất háo hức muốn thử.
Cô cũng muốn xem Lợi Minh Hiến có còn muốn gì làm lấy như trong truyện gốc nữa không, nếu anh ta dám duỗi móng vuốt, cô sẽ không ngại băm vằm thành từng mảnh để anh nếm thử quả đắng do những việc xấu xa mà anh ta tạo ra.
“Sếp Diệp, tôi tin cô, vậy tôi sẽ không rời đi.” Quý Thanh Sương lấy hết can đảm nói.
Diệp Uẩn Ninh gật đầu: “Vậy hiện tại cô có thể thông báo cho người đại diện đã đánh thuốc mê cô, nói với anh ta rằng anh ta đã bị sa thải.”