Chẳng lẽ nó thực sự quan trọng đến mức khiến người ta tự nguyện đánh mất chính mình, quên mất tôn nghiêm để sa vào trong đó ư?
Lạc Đình Đình mặt cắt không còn giọt máu, thân thể cô lắc lư, cô dường như không chịu nổi mà lùi về phía sau.
Đúng vậy, mẹ ơi!
Cô hoảng hốt tự hỏi, sao mình lại quên mất mẹ chứ?
Có lẽ là bởi vì những ngày ở bên Cảnh Nhạc Dương quá vui vẻ, cô không phải đối mặt với người mẹ ốm yếu, đau buồn chỉ có thể nằm trên giường bệnh, cũng không cần suy nghĩ tiền viện phí tháng sau sẽ lấy đâu ra, không cần cảm thấy áy náy bởi hậu quả thảm thiết do chính mình gây ra. Từ lúc xảy ra chuyện hồi cấp ba đến giờ, lần đầu tiên cô được sống nhẹ nhàng đến vậy, cho nên theo bản năng cô trốn tránh đi thăm mẹ mình.
Bởi vì Lạc Đình Đình biết, nếu để mẹ cô biết cô lại ở bên Cảnh Nhạc Dương một lần nữa, bà sẽ nổi điên và kiên quyết ngăn cản hai người đến với nhau.
Mẹ cô hận Cảnh Nhạc Dương, hận cậu ta độc ác, tùy tiện, hận cậu ta đùa giỡn tình cảm của con gái mình, hận cậu ta là người khởi xướng mọi chuyện tạo nên kết quả thảm thiết cho nhà họ Lạc.
Bà đổ mọi nguyên nhân của sự bất hạnh cho Cảnh Nhạc Dương, nếu không có cậu ta, Lạc Đình Đình đã không bị bạo lực học đường và bị tấn công bởi những lời đồn đãi vớ vẩn đến mức phải nghỉ học tĩnh dưỡng; nếu Lạc Đình Đình không bị suy sụp tinh thần, cha Lạc sẽ không vì lo cho con gái mà chuyển nhà; nếu không phải chuyển đến thành phố khác, có lẽ đã không xảy ra tai nạn xe cộ và gia đình hạnh phúc của họ sẽ không bị hủy hoại như vậy.
Cảnh Nhạc Dương đã làm tổn thương con gái của họ, hại chết chồng bà, cậu ta chính là kẻ thù của nhà họ Lạc.
Nếu bà biết con gái mình đã quên đi nỗi đau mà gia đình mình phải gánh chịu mà dây dưa với tên cặn bã Cảnh Nhạc Dương này thì đó chắc chắn là đả kích trí mạng đối với bà.
Có lẽ vì biết điều này nên Lạc Đình Đình theo bản năng mà không đến bệnh viện, bởi vì cô không có cách nào đối mặt với ánh mắt vô tri vô giác của mẹ mình.
“Chuyện quá khứ đã trôi qua rồi, hơn nữa Nhạc Dương cũng không cố ý, anh ấy cũng không nghĩ tới và không biết những việc phát sinh sau đó.” Lạc Đình Đình nói năng lộn xộn bào chữa cho người yêu, “Mẹ em sẽ không biết được đâu. Em có thể không nói cho mẹ biết là em đang hẹn hò với ai, sau này Nhạc Dương sẽ cùng em chăm sóc mẹ chu đáo.”
Đúng vậy, chính là như thế không sai, một người cứ mãi đắm chìm trong ký ức năm xưa cũng không có ích lợi gì, quan trọng là phải nhìn về phía trước. Chỉ cần sau này cô và Nhạc Dương sống hạnh phúc thì mẹ cô cũng sẽ hiểu cho cô và quên đi chuyện cũ.
Diệp Uẩn Ninh cụp mắt: “Cho nên, giữa mẹ cô và Cảnh Nhạc Dương, cô chọn Cảnh Nhạc Dương. Nếu tôi nói cho cô biết, lời yêu mà cậu ta nói là giả dối, thật ra mục đích chính là đùa giỡn cô…”
“Không,” Lạc Đình Đình lớn tiếng ngắt lời cô, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, “Em không phải kẻ ngốc, chị căn bản không biết mấy ngày nay chúng em hạnh phúc đến mức nào, Nhạc Dương chăm sóc em tận tình thế nào đâu. Mọi sự cố gắng của anh ấy em đều nhìn thấy được. Nếu không phải trước khi mất trí nhớ anh ấy đã thích em thì dựa vào đâu mà anh ấy lại làm tất cả những điều đó vì em? Anh ấy thật sự thích em, em biết mà.”
“Đó là bởi vì cậu ta mất trí nhớ,” Diệp Uẩn Ninh không khách khí phanh phui sự thật, “Một khi cậu ta khôi phục trí nhớ, cô cho rằng cậu ta vẫn ở bên cô ư? Đừng quên những lời cô đã nói khi đến gặp tôi lần đầu, làm sao cô có thể tin tưởng một kẻ lừa đảo, đùa bỡn tình cảm không thay đổi tính xấu sẽ nói ra sự thật vậy?
Ánh mắt bình tĩnh và sắc bén của cô khiến người khác muốn né tránh cũng không được.
“Em,” Lạc Đình Đình nghẹn lời, cô bướng bỉnh nói, “Dù thế nào đi nữa, em vẫn yêu anh ấy. Chị ơi, em không thể không có anh ấy.”
“Kể cả khi cậu ta có vợ sắp cưới?”
Lạc Đình Đình cắn môi, như đang tự thuyết phục mình: “Nhưng Nhạc Dương không yêu cô ta.”
“Nhưng việc cậu ta đã đính hôn là sự thật. Nếu không giải quyết xong việc đính hôn, cho dù lấy lý do ‘mất trí nhớ’, việc tùy ý phát sinh tình cảm với kẻ thứ ba vẫn như cũ là thiếu trách nhiệm, thiếu đạo đức.” Diệp Uẩn Ninh nói, “Trước đây thì có thể nói là cô không biết, nhưng hiện tại, cô còn muốn dây dưa với cậu ta không?”
Lạc Đình Đình mặt nóng như bị lửa đốt, cô xấu hổ cúi đầu. Có phải chị ấy cũng nghĩ cô là kẻ thứ ba không? Nhưng tình cảm của con người là không thể kiểm soát được. Trong những ngày ở bên nhau, cô càng yêu Cảnh Nhạc Dương sâu đậm hơn trước, yêu đến mức không có anh thì cô sẽ chết.
“Chị ơi, chị giúp em với, chị giúp em cứu Nhạc Dương ra với!” Cô lẩm bẩm.
Trong đôi mắt của Diệp Uẩn Ninh nhìn cô có một tia sâu xa: “Xét tới thiện ý của cô lúc trước khi cố ý tới nhắc nhở tôi cùng với nể mặt mẹ cô, tôi sẽ cho cô một lời khuyên, không cần làm gì cả. Nếu Cảnh Nhạc Dương thật sự yêu cô, cậu ta sẽ không nhẫn tâm để cô mang tiếng xấu mà sẽ giải quyết thỏa đáng việc đính hôn trước khi theo đuổi cô lần nữa, đây là cách chịu trách nhiệm đối với chuyện tình cảm. Nếu cậu ta lấy lại được trí nhớ…”
Cô buồn bã thở dài: “Đình Đình, cô đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?”
Cảnh Nhạc Dương lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Nếu biết sau khi mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì, cậu ta nhất định sẽ coi đó là sự sỉ nhục và chắc chắn sẽ trả thù Lạc Đình Đình.
Lạc Đình Đình bối rối chớp mắt, mắt điếc tai ngơ kiên trì hỏi vấn đề của mình: “Vậy chị ơi, chị sẽ không giúp em phải không?”
“Đúng vậy, tôi sẽ không giúp cô.” Diệp Uẩn Ninh dứt khoát nói: “Không phải hiện tại việc cô nên làm nhất là đi thăm mẹ mình à? Bà ấy vẫn luôn đợi cô.”
Lạc Đình Đình thất vọng lắc đầu: “Em biết chị không tin Nhạc Dương, nhưng em sẽ chứng minh cho chị thấy rằng Nhạc Dương không có lừa dối em.”
Nói xong, cô quay người lao ra ngoài.
Không ai giúp đỡ cô thì cô sẽ tự đi cứu Nhạc Dương, không ai có thể chia cắt họ.
“Có chuyện gì vậy?” Ngu Tịch Lam nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy tới và nhìn thấy bóng dáng Lạc Đình Đình lao ra ngoài.
Diệp Uẩn Ninh cười khổ: “Phụ nữ đắm đuối vì tình thật sự,…”
Đến tột cùng là đàn ông quá lý trí hay phụ nữ quá cảm tính? Đây thực sự là một vấn đề khó có lời giải đáp.
Hiện giờ Cảnh Nhạc Dương và Lạc Đình Đình giống như Ngưu Lang và Chức Nữ bị Vương Mẫu nương nương tách ra khỏi hai đầu dải ngân hà, là đôi uyên ương trong bổng đánh uyên ương. Tình cảnh buồn bã, bi thảm khiến người thấy phải thương tâm rơi lệ.
Lạc Đình Đình dũng cảm muốn giải cứu ‘hoàng tử’ bị công chúa độc ác bắt đi, trong khi Cảnh Nhạc Dương cũng đang tích cực suy nghĩ mỗi ngày làm thế nào để thoát khỏi người phụ nữ độc ác.
Cậu ta uy hiếp, đe dọa, chửi bới và tuyệt thực, tìm mọi cách để Julie thả mình ra. Rất nhiều lần cậu ta chọc cho Julie tức giận đến mức cô nhìn mọi thứ đều tối sầm lại và hận không thể tát cậu ta ngất đi.
Đây là một điều vô cùng nhục nhã đối với Julie, vị hôn phu vì một người phụ nữ bên ngoài mà coi cô như kẻ thù, cô càng thêm không cam lòng từ bỏ cậu ta. Cảnh Nhạc Dương là người đàn ông của cô, trừ khi cô không cần, nếu không thì đừng ai nghĩ đến chuyện cướp cậu ta đi.
Khi Cảnh Nhạc Dương đã cùng đường, cậu ta thậm chí còn nghĩ đến việc nhảy ban công để chạy trốn. Nơi đây chính là tầng mười mấy của tòa nhà đấy.
Dù được vệ sĩ phát hiện kịp thời và kéo lại nhưng Julie vẫn bị sốc nặng và cô lập tức suy sụp.
Chẳng lẽ cô ghê tởm đến mức Cảnh Nhạc Dương ngay cả đợi khôi phục trí nhớ cũng không chịu, thà chịu nguy cơ tử vong cũng muốn rời xa cô ư?
Lam Tử Quân luôn theo dõi mọi chuyện, anh ta cũng vô cùng chấn động trước hành động của Cảnh Nhạc Dương. Anh ta chưa từng biết rằng Cảnh Nhạc Dương sau khi bị mất trí nhớ lại là một hạt giống si tình, chẳng lẽ người phụ nữ mà cậu ta thích là tình yêu đích thực của cậu ta sao?
Julie ở quán bar uống hết ly này đến ly khác để mượn rượu giải sầu. Cô không muốn thừa nhận mình kém một người phụ nữ thua mình về mọi mặt.
Lam Tử Quân tìm đến được quán bar, ngồi cạnh cô nói: “Này, lúc đó anh chỉ nói đùa thôi, không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu biết thì anh đã không gọi điện thoại rồi.”
Nếu không phải anh ta lắm điều thì việc này cũng không đến lượt anh ta vạch trần. Anh ta chỉ hy vọng Julie sẽ không giận chó đánh mèo với mình.
“Em hỏi anh, em không xinh đẹp, không thông minh hay không xuất sắc à?” Julie túm lấy anh ta hỏi, đôi mắt luôn kiêu hãnh toát ra sự đau đớn: “Tại sao Nhạc Dương lại không thích em?”
Có thể thấy rằng quả nhiên cô vẫn là một người phụ nữ, mỗi khi bị chê bai lại thích tự tìm vấn đề của bản thân.
Lam Tử Quân không khỏi âm thầm kêu khổ, hiện tại Julie đã say, nếu tỉnh táo, cô sẽ tuyệt đối không mất bình tĩnh trước mặt người khác.
Anh ta dỗ dành: “Đương nhiên là em xinh đẹp, thông minh, ưu tú và cực kỳ quyến rũ. Cảnh Nhạc Dương không thích em là vì cậu ta có mắt như mù. Hay là em thích người khác đi, dưa hái xanh không ngọt, trên đời này thiếu gì người đàn ông tốt, việc gì phải yêu đơn phương một cành hoa chứ?”
“Không được, em chỉ thích anh ấy thôi. Em chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai và hấp dẫn hơn anh ấy,” Julie say khướt nói, “Tất cả đều tại chứng mất trí nhớ chết tiệt đó. Có lẽ khi anh ấy khôi phục trí nhớ, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. “
Nói tóm lại, cô sẽ không buông tay.
Lam Tử Quân cạn lời, trước khi Cảnh Nhạc Dương mất trí nhớ cũng không thấy cậu ta thích em bao nhiêu mà!
Phụ nữ chỉ thích lừa mình dối người.
Trong một loạt các cuộc đối đầu giữa việc chạy trốn và bắt lại, con trai cả của nhà họ Cảnh, Cảnh Tử Mặc, đã đến cùng với chuyên gia về não.
Việc đầu tiên anh ta làm khi đến nơi là đánh Cảnh Nhạc Dương một trận ra trò trước mặt Julie, sau đó lôi người đến bệnh viện để kiểm tra.
Nhà họ Cảnh không muốn chọc giận Julie vào giai đoạn này, dù sao họ vẫn cần duy trì hôn ước. Phải biết rằng công việc kinh doanh hiện tại của nhà họ Cảnh chủ yếu dựa vào sự hỗ trợ của nhà Julie. Nếu hai nhà trở mặt, nhà họ Cảnh chắc hẳn sẽ gặp phải nguy cơ phá sản.
Trong nguyên tác, ở giai đoạn đầu, Cảnh Nhạc Dương không chỉ dùng người khác làm lá chắn cho Diệp Uẩn Thanh để đánh lạc hướng sự chú ý của Julie, mà còn thật sự chuẩn bị thực hiện hôn ước. Đợi đến khi Julie đã khiến mọi người thất vọng, hơn nữa nhà họ Cảnh cũng đủ vững mạnh, cậu ta mới nhân cơ hội hủy hôn.
Bây giờ nhà họ Cảnh vẫn còn nhỏ yếu, dù thế nào họ cũng không dám để Cảnh Nhạc Dương làm bậy.
Tuy nhiên, kết quả kiểm tra của các chuyên gia thật đáng thất vọng. Vùng não quá phức tạp và thậm chí họ không thể có cách nào để Cảnh Nhạc Dương khôi phục trí nhớ ngay lập tức.
Mặt khác, Cảnh Nhạc Dương giống như một kẻ điên, dáng vẻ vì yêu mà điên cuồng không màng tất cả của cậu ta khiến cho người anh cả giận đến mức gân xanh nổi lên.
Anh ta ra lệnh cho vệ sĩ trông chừng Cảnh Nhạc Dương ở bệnh viện, còn chính mình đích thân xin lỗi Julie: “Nhạc Dương quá đáng quá, gia đình anh đã quyết định đưa nó về nước. Em yên tâm, dù trí nhớ của nó có thể phục hồi hay không thì hôn ước giữa hai nhà cũng sẽ không bị hủy bỏ. Người được nhà họ Cảnh công nhận là vợ của Nhạc Dương chỉ có thể là em chứ không thể là con chó con mèo nào khác.”
Julie kiêu ngạo nói: “Sự kiên nhẫn của em có giới hạn, em càng sẽ không cho phép bên cạnh chồng tương lai của mình có người khác. Em hy vọng sau khi về nước, Nhạc Dương có thể sớm trở lại bình thường thay vì chỉ là một người đàn ông cả ngày mắng chửi em.”
Cô thực sự thích Cảnh Nhạc Dương và chưa đến giây phút cuối cùng thì Julie sẽ không có ý định từ bỏ hôn ước.
Thấy cô không có ý định hủy hôn, Cảnh Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm, anh ta lập tức nói: “Mọi chuyện cứ để anh giải quyết. Chúng ta hãy nhanh xuất phát càng sớm càng tốt.”
Cảnh Nhạc Dương đau thấu tim gan khi biết mình sắp bị trói về nước và phải xa cách Lạc Đình Đình. Không có lúc nào là cậu ta không nhớ thương người con gái mình yêu. Tưởng tượng đến việc sau này khả năng sẽ không được gặp cô nữa, cậu ta lập tức tuyệt vọng và thống khổ như rơi xuống địa ngục.
Không, cậu ta không thể rời đi.
Vì thế, Cảnh Nhạc Dương thậm chí còn hận Julie và người anh cả trên danh nghĩa của mình: Chỉ tại bọn họ, nếu bọn họ không xuất hiện, chính mình và Đình Đình đã không bị buộc phải chia cắt, cậu ta sẽ không để cho bọn họ thực hiện được.