Lẽ ra gã không nên vì một giấc mơ lãng mạn và dễ chịu mà đánh mất tất cả lý trí cùng lương tâm để làm ra hành động ngu xuẩn là đưa chính bạn gái mình lên bàn phẫu thuật, đổi trái tim của cô cho Diệp Uẩn Thanh.Chờ đến khi phát hiện ra Trần Diệp đã chết ngay trước mắt mình, Diệp Uẩn Thanh rốt cuộc không chịu nổi, hai mắt nhắm nghiền, lập tức ngất xỉu.
Chỉ đến khi chính mình tự làm tự chịu và gánh hậu quả, bị bệnh tật tra tấn và giãy giụa bên bờ vực của cái chết, gã mới nhận ra lúc trước mình đã điên cuồng và tàn nhẫn đến mức nào.Gã sẽ phải chết, dựa vào đâu mà Diệp Uẩn Thanh, người giữ trái tim của gã, lại có thể sống thoải mái và sống được lâu hơn cả gã?
Sao gã có thể, sao lúc trước gã lại nhẫn tâm bắt một người vô tội gánh chịu nỗi đau mà lẽ ra cô không nên thừa nhận?Nghe Ngu Tịch Lam nói xong, ánh mắt Diệp Uẩn Ninh trở nên sâu thẳm, cô nhàn nhạt nói: “Mình và anh ta đã thanh toán xong, sau này trên trời hay dưới đất đều không cần gặp lại.
Hơn nữa, đó còn là người phụ nữ mà gã yêu.Bộ phim này được thực hiện bởi một đạo diễn xuất sắc trong việc khắc họa đề tài hiện thực.
Đúng vậy, gã chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như bây giờ rằng gã yêu Diệp Uẩn Ninh – gã yêu cô, nhưng gã đã mất cô.Để tiện cho việc quay phim, đoàn phim đã thuê chỗ ở tạm thời trong làng và các nhân viên đều ở tại đây.
Gã không trách Diệp Uẩn Ninh đã nguyền rủa mình, đó là sự trừng phạt mà gã đáng phải chịu. Gã thậm chí còn cảm thấy may mắn vì Diệp Uẩn Ninh có khả năng chống trả, không phải trở thành vật hy sinh cho sự ngu xuẩn và ích kỷ của họ.Nhờ cậu giúp mình gửi lời cho họ rằng mình và anh ta không còn liên quan gì đến nhau.
Nhưng gã vẫn chưa muốn chết. Gã vẫn chưa gặp được Diệp Uẩn Ninh để nói với cô lời xin lỗi. Gã vẫn chưa nhận được sự tha thứ từ cô. Gã còn trẻ – gã vẫn chưa sống đủ.Đúng vậy, gã chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như bây giờ rằng gã yêu Diệp Uẩn Ninh – gã yêu cô, nhưng gã đã mất cô.
Trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình dần dần trôi đi mà không có cách nào giữ lại, gã buồn thảm nhận ra rằng mình sợ chết.Quả nhiên, người ta không biết đau nếu dao nhỏ không cứa vào người mình.
Gã sẽ phải chết, dựa vào đâu mà Diệp Uẩn Thanh, người giữ trái tim của gã, lại có thể sống thoải mái và sống được lâu hơn cả gã? Trái tim khỏe mạnh ấy – vốn dĩ là của mình mà!Diệp Uẩn Thanh chần chừ chớp chớp mắt, đầu óc đờ đẫn, thậm chí không còn tâm trí để buồn.
“Trả trái tim cho tôi…” Trần Diệp giữ chặt Diệp Uẩn Thanh như đang ôm lấy hy vọng cuối cùng, thở hổn hển yếu ớt kêu lên: “Bác sĩ…, tôi muốn bác sĩ, sắp xếp một ca phẫu thuật, lấy trái tim tôi trả lại cho tôi, tôi…..” Tôi vẫn có thể sống.Đặt điện thoại xuống, Diệp Uẩn Ninh quay người nhìn về phía trường quay.
Chờ đến khi mọi người phản ứng lại và vội vàng tiến tới kéo hai người ra thì họ kinh ngạc phát hiện Trần Diệp đã bất động và tắt thở. — Đồng tử của gã giãn to, trái tim không chịu nổi đã ngừng đập. Gã chết mà không nhắm mắt.”
Một tiếng khóc bi thương vang lên, mẹ Trần lảo đảo chạy tới.Nơi đó ngu muội, lạc hậu và còn đầy rẫy những hành vi phạm tội hoang đường.
Phòng bệnh lập tức trở nên hỗn loạn, Diệp Uẩn Thanh bị đẩy sang một bên đầy chật vật. Trái tim cô ta vốn dĩ không tốt, bây giờ bị hành động đột ngột của Trần Diệp kích thích, nó bắt đầu đau đớn. Chờ đến khi phát hiện ra Trần Diệp đã chết ngay trước mắt mình, Diệp Uẩn Thanh rốt cuộc không chịu nổi, hai mắt nhắm nghiền, lập tức ngất xỉu.”
Trần Diệp đã chết.Gã còn trẻ – gã vẫn chưa sống đủ.
Điều buồn cười là lúc trước gã đã mất hết tính người, không màng tất cả để cứu Diệp Uẩn Thanh. Không biết gã có từng nghĩ đến chuyện mình sẽ chết trước cả người mắc bệnh tim là Diệp Uẩn Thanh?- Nếu không thì Diệp Uẩn đã sớm chết bởi lời nguyền rủa của Diệp Uẩn Ninh.
Trước khi chết, gã hận Diệp Uẩn Thanh, thậm chí gã còn nóng lòng muốn đổi lại trái tim của mình, có điều gã lại quên mất lúc đầu Diệp Uẩn Thanh thật sự không biết chuyện gì xảy ra, cũng quên mất lúc đó mình tình sâu nghĩa nặng như thế. – Nếu không thì Diệp Uẩn đã sớm chết bởi lời nguyền rủa của Diệp Uẩn Ninh.”Ừ.
Quả nhiên, người ta không biết đau nếu dao nhỏ không cứa vào người mình. Chính bản thân mình chịu cảnh đau đớn khó chịu mới biết hối hận không thôi.Khi điều kiện cho phép, Diệp Uẩn Ninh sẵn sàng hỗ trợ sản xuất phim về đề tài này.
Diệp Uẩn Ninh sau khi nghe Ngu Tịch Lam kể lại mới biết được Trần Diệp đã qua đời.Trái tim phù hợp nhất với cô ta không phải ở ngay bên người sao?
Kỳ quái làm sao, người này đã sớm trở nên mờ nhạt trong tâm trí cô, đến nỗi khi nhận được cuộc gọi, cô vô thức trả lời: “Thật sao? Mình còn tưởng rằng anh ta đã mất lâu rồi.”Trần Mạn Ni nói với giọng căm hận: “Nó chết rồi.
Đúng vậy, loại người này chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy kinh tởm rồi. Cô chỉ cần biết gã sống không tốt là được, ngay cả việc nhớ đến hắn cũng thật thừa thãi.” Trần Diệp giữ chặt Diệp Uẩn Thanh như đang ôm lấy hy vọng cuối cùng, thở hổn hển yếu ớt kêu lên: “Bác sĩ…
Ngu Tịch Lam ở đầu bên kia điện thoại dừng lại, thở dài: “Vậy thì tốt, chứng tỏ cậu đã buông bỏ rồi.”Sau khi hôn mê một ngày, Diệp Uẩn Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại.
Ngu Tịch Lam cũng không muốn nhắc đến Trần Diệp, nhưng đại khái vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, gã thật sự hối hận, gã biết mình có lỗi với Diệp Uẩn Ninh nên để lại tất cả những gì mình có cho cô.Người chết như đèn tắt, dù Ngu Tịch Lam có bất mãn đến đâu, cô vẫn thông báo cho Diệp Uẩn Ninh, còn có đến hay không thì tùy vào quyết định của cô ấy.
Cha mẹ của Trần Diệp hy vọng Diệp Uẩn Ninh có thể đến tiễn Trần Diệp lần cuối, coi như thực hiện tâm nguyện cuối cùng của gã.Gã thậm chí còn cảm thấy may mắn vì Diệp Uẩn Ninh có khả năng chống trả, không phải trở thành vật hy sinh cho sự ngu xuẩn và ích kỷ của họ.
Người chết như đèn tắt, dù Ngu Tịch Lam có bất mãn đến đâu, cô vẫn thông báo cho Diệp Uẩn Ninh, còn có đến hay không thì tùy vào quyết định của cô ấy.Người đàn ông trong sân có làn da sần sùi, ngăm đen, ánh mắt tang thương, cả người đều đang đắm chìm vào nhân vật.
Đúng vậy, hiện tại Diệp Uẩn Ninh không có ở công ty mà tự thưởng cho mình mấy ngày nghỉ phép để cùng Phó Hoài đến vùng núi ở nơi khác đóng phim.”Trả trái tim cho tôi…
Nghe Ngu Tịch Lam nói xong, ánh mắt Diệp Uẩn Ninh trở nên sâu thẳm, cô nhàn nhạt nói: “Mình và anh ta đã thanh toán xong, sau này trên trời hay dưới đất đều không cần gặp lại. Mình cũng không cần đồ của anh ta. Nhờ cậu giúp mình gửi lời cho họ rằng mình và anh ta không còn liên quan gì đến nhau. Đã là người xa lạ thì cần gì phải đưa tiễn. Cứ như vậy đi!”Ở thành phố đang lộn xộn, cậu cứ chơi thêm mấy ngày ở bên ngoài đi, khi nào chán thì về, đằng nào thì bây giờ công ty cũng không có việc quan trọng gì.
Biết được quyết tâm của cô, Ngu Tịch Lam trầm ngâm: “Được rồi, mình sẽ nói với họ. Ở thành phố đang lộn xộn, cậu cứ chơi thêm mấy ngày ở bên ngoài đi, khi nào chán thì về, đằng nào thì bây giờ công ty cũng không có việc quan trọng gì.”Kết quả cuối cùng cũng biết, dù đổi tim với Trần Diệp cũng không gắng gượng được bao lâu.
Cô không nói với Diệp Uẩn Ninh rằng vì sự ra đi đột ngột của Trần Diệp, Diệp Uẩn Thanh lại phải nằm viện lần nữa, nghe nói tình trạng của cô ta khá nguy hiểm. Nhà họ Diệp hiện tại đang lo lắng rối rít, tốt nhất Diệp Uẩn Ninh tránh đi trước để bọn họ đỡ tìm đến gây phiền toái, bớt chút phiền lòng.Có điều thời đại luôn yêu cầu sự tồn tại của nhiều loại hình phát ra những thanh âm khác nhau và luôn có những người giữ vững đam mê và sự kiên trì của chính mình.
“Ừ.” Cô đồng ý.Cô đã từng trải qua cuộc sống vô cùng gian nan nên không hề mong manh, khó chiều như người khác nghĩ.
Đặt điện thoại xuống, Diệp Uẩn Ninh quay người nhìn về phía trường quay. Người đàn ông trong sân có làn da sần sùi, ngăm đen, ánh mắt tang thương, cả người đều đang đắm chìm vào nhân vật. Nhân viên công tác ở xung quanh đều nín thở chờ đợi anh phát huy.Diệp Uẩn Thanh cau mày, theo bản năng đặt tay lên ngực, cảm nhận sự đau đớn quen thuộc ở bên trong.
Phó Hoài thực sự say mê diễn xuất. Lần này anh sắm vai một chàng trai trẻ đến từ vùng núi. Nơi đó ngu muội, lạc hậu và còn đầy rẫy những hành vi phạm tội hoang đường. Là một người duy nhất tỉnh táo và ý thức được hành vi của thôn dân là tội ác, y đau đớn và không ngừng đấu tranh.Chỉ có thể dựa vào sức của gia đình mình, hy vọng quá mức xa vời!
Bộ phim này được thực hiện bởi một đạo diễn xuất sắc trong việc khắc họa đề tài hiện thực. Không khí của bộ phim này áp lực và u ám, đặc biệt đòi hỏi kỹ năng diễn xuất của diễn viên và cũng hoàn toàn không thu hút người xem. Có điều thời đại luôn yêu cầu sự tồn tại của nhiều loại hình phát ra những thanh âm khác nhau và luôn có những người giữ vững đam mê và sự kiên trì của chính mình.Ánh mắt Diệp Uẩn Thanh trong nháy mắt trở nên sâu thẳm, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, chị con đâu?
Khi điều kiện cho phép, Diệp Uẩn Ninh sẵn sàng hỗ trợ sản xuất phim về đề tài này.Nước mắt chợt trào ra, Diệp Uẩn Thanh nức nở nói: “Anh ấy đã chết, đã chết rồi.
Để tái hiện lại khung cảnh một cách chân thật, đoàn làm phim đã cố tình tìm ra một ngôi làng miền núi nguyên sơ, hẻo lánh, tuy hoàn cảnh gian khổ một chút nhưng may mắn thay, nó được bao quanh bởi khung cảnh thiên nhiên xanh tươi, có thể hít thở không khí trong lành mà không hề bị ô nhiễm. Tính ra cũng không quá tệ.Nhân viên công tác ở xung quanh đều nín thở chờ đợi anh phát huy.
Khi đạo diễn hô “Cut”, Phó Hoài rốt cuộc cũng thả lỏng biểu cảm, những nhân viên xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, núi rừng yên tĩnh bắt đầu trở nên ầm ĩ.”
Phó Hoài vô thức tìm kiếm Diệp Uẩn Ninh và ngay lập tức mỉm cười khi nhìn thấy cô.Diệp Uẩn Ninh cười: “Không đâu, ở đây khá tốt.
Lần quay tiếp theo là vào buổi chiều, Phó Hoài vội vàng sửa sang lại rồi chạy tới chỗ Diệp Uẩn Ninh.Trần Mạn Ni lắc đầu an ủi: “Con đừng bỏ cuộc, nhất định sẽ đợi được.
Anh áy náy nói: “Em thấy chán lắm đúng không? Nếu không em đi thành phố nghỉ ngơi, đợi bao giờ quay xong thì anh đến tìm em nhé!””Không đâu, không tìm được đâu.
Nơi này ngoài phong cảnh đẹp thì điều kiện sinh hoạt khá hạn chế. Để tiện cho việc quay phim, đoàn phim đã thuê chỗ ở tạm thời trong làng và các nhân viên đều ở tại đây.Bà ta nhìn sắc mặt trắng bệch yếu ớt của con gái và buồn bã không thôi khi nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ, ông nói rằng trái tim của con gái bà ta đã suy kiệt, không biết còn có thể trụ được bao lâu.
Ngôi làng miền núi cách thành phố hai giờ chạy xe, việc đi lại rất bất tiện. Phó Hoài thực sự cảm thấy thiệt thòi cho Diệp Uẩn Ninh khi để cô ở nơi này.— Đồng tử của gã giãn to, trái tim không chịu nổi đã ngừng đập.
Diệp Uẩn Ninh cười: “Không đâu, ở đây khá tốt.”Trần Diệp đã chết.
Cô đã từng trải qua cuộc sống vô cùng gian nan nên không hề mong manh, khó chiều như người khác nghĩ., tôi muốn bác sĩ, sắp xếp một ca phẫu thuật, lấy trái tim tôi trả lại cho tôi, tôi…..
Hai người nắm tay nhau rời khỏi đoàn phim, thuận tiện ngắm phong cảnh xung quanh, thường thường khe khẽ thì thầm.“Thanh Thanh, con đừng dọa mẹ, con có biết mẹ lo gần chết không?
Trong phòng bệnh.Khi đạo diễn hô “Cut”, Phó Hoài rốt cuộc cũng thả lỏng biểu cảm, những nhân viên xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, núi rừng yên tĩnh bắt đầu trở nên ầm ĩ.
Sau khi hôn mê một ngày, Diệp Uẩn Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại. Nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại nơi đáy mắt, cô ta mơ mơ màng màng nhìn xung quanh.Để tái hiện lại khung cảnh một cách chân thật, đoàn làm phim đã cố tình tìm ra một ngôi làng miền núi nguyên sơ, hẻo lánh, tuy hoàn cảnh gian khổ một chút nhưng may mắn thay, nó được bao quanh bởi khung cảnh thiên nhiên xanh tươi, có thể hít thở không khí trong lành mà không hề bị ô nhiễm.
Ánh đèn trong phòng sáng tỏ nhưng lòng cô ta lại chìm xuống đáy như màn đêm tăm tối bên ngoài, không còn một chút hy vọng.Cô ta thực sự rất sợ hãi, giây phút bị cái chết đe dọa khiến nỗi căm hận trào dâng trong lòng.
Trần Mạn Ni, người luôn ở bên và chờ cô ta tỉnh lại, không khỏi xúc động bật khóc khi thấy con gái tỉnh.Không biết gã có từng nghĩ đến chuyện mình sẽ chết trước cả người mắc bệnh tim là Diệp Uẩn Thanh?
“Thanh Thanh, con đừng dọa mẹ, con có biết mẹ lo gần chết không?” Bà ta rơi nước mắt, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của con gái.” Trần Mạn Ni dỗ dành.
Diệp Uẩn Thanh cau mày, theo bản năng đặt tay lên ngực, cảm nhận sự đau đớn quen thuộc ở bên trong.Cô ta chỉ muốn sống thôi, sao lại khó khăn thế?
Cô ta thì thầm: “Mẹ ơi, con bị sao vậy?”Con muốn gặp chị ấy.
Trần Mạn Ni lau nước mắt: “Bác sĩ nói con quá xúc động, sau này phải tĩnh dưỡng cẩn thận, không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa, nếu không,….” đang nói lại òa khóc.Chính bản thân mình chịu cảnh đau đớn khó chịu mới biết hối hận không thôi.
Bà ta nhìn sắc mặt trắng bệch yếu ớt của con gái và buồn bã không thôi khi nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ, ông nói rằng trái tim của con gái bà ta đã suy kiệt, không biết còn có thể trụ được bao lâu.” Tôi vẫn có thể sống.
Bà ta chỉ có một cô con gái, cố gắng bấy lâu cũng không thể cứu được, nhất thời bà ta cảm thấy sự háo thắng tranh giành trước đây của mình thật vô nghĩa.Nếu không em đi thành phố nghỉ ngơi, đợi bao giờ quay xong thì anh đến tìm em nhé!
Diệp Uẩn Thanh chần chừ chớp chớp mắt, đầu óc đờ đẫn, thậm chí không còn tâm trí để buồn.Đúng vậy, loại người này chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy kinh tởm rồi.
Cô ta dường như nhớ ra điều gì đó: “Mẹ, Trần Diệp đâu?”Hối hận ư?
Trần Mạn Ni nói với giọng căm hận: “Nó chết rồi. Chết tiệt, trước đây có phải con ép nó đổi tim đâu, sắp chết rồi còn đến dọa con. Chết đáng đời lắm!”Ông trời thật sự không công bằng, Thanh Thanh đã làm gì sai mà muốn đoạt lấy sức khỏe của con bé?
Nước mắt chợt trào ra, Diệp Uẩn Thanh nức nở nói: “Anh ấy đã chết, đã chết rồi. Vậy có phải tiếp theo sẽ đến lượt con không? Mẹ ơi, con không thể chết được, con không muốn chết.”Chết đáng đời lắm!
Cô ta thực sự rất sợ hãi, giây phút bị cái chết đe dọa khiến nỗi căm hận trào dâng trong lòng. Tại sao người bị bệnh tim lại là cô ta? Cô ta chỉ muốn sống thôi, sao lại khó khăn thế?Chờ đến khi mọi người phản ứng lại và vội vàng tiến tới kéo hai người ra thì họ kinh ngạc phát hiện Trần Diệp đã bất động và tắt thở.
“Mẹ ơi, xin mọi người hãy cứu con, giúp con tìm trái tim thích hợp. Con muốn được phẫu thuật ngay, được không mẹ?” Cô ta nắm tay mẹ mình van xin.Đúng vậy, hiện tại Diệp Uẩn Ninh không có ở công ty mà tự thưởng cho mình mấy ngày nghỉ phép để cùng Phó Hoài đến vùng núi ở nơi khác đóng phim.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh, con bình tĩnh một chút, đừng kích động. Sao bố mẹ lại không muốn cứu con cơ chứ? Bố mẹ đang đi tìm rồi, nhất định có thể tìm được trái tim thích hợp cho con, con phải kiên trì nhé!” Trần Mạn Ni dỗ dành.Con muốn được phẫu thuật ngay, được không mẹ?
“Không đâu, không tìm được đâu.” Diệp Uẩn Thanh thất vọng cụp mắt xuống, “Con đã đợi lâu như thế, nếu có thể đợi được thì bây giờ đã có rồi.”Nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại nơi đáy mắt, cô ta mơ mơ màng màng nhìn xung quanh.
Trước đây họ có sự giúp đỡ của Hoắc Tranh, hơn nữa còn có rất nhiều người theo đuổi của cô ta dành hết tâm huyết tìm khắp nơi trên thế giới, không phải cuối cùng vẫn không tìm thấy sao?Trước đây họ có sự giúp đỡ của Hoắc Tranh, hơn nữa còn có rất nhiều người theo đuổi của cô ta dành hết tâm huyết tìm khắp nơi trên thế giới, không phải cuối cùng vẫn không tìm thấy sao?
Kết quả cuối cùng cũng biết, dù đổi tim với Trần Diệp cũng không gắng gượng được bao lâu.Cô ta dường như nhớ ra điều gì đó: “Mẹ, Trần Diệp đâu?
Huống hồ bây giờ Hoắc Tranh đã không còn ở đây, những người xung quanh của cô ta, người thì đi xa, kẻ lại ngồi tù, còn có thể tìm được ai hỗ trợ nữa đâu. Chỉ có thể dựa vào sức của gia đình mình, hy vọng quá mức xa vời!Phó Hoài thực sự cảm thấy thiệt thòi cho Diệp Uẩn Ninh khi để cô ở nơi này.
Trần Mạn Ni lắc đầu an ủi: “Con đừng bỏ cuộc, nhất định sẽ đợi được. Chẳng lẽ con nỡ lòng rời xa bố mẹ ư?”Lần này anh sắm vai một chàng trai trẻ đến từ vùng núi.
Ông trời thật sự không công bằng, Thanh Thanh đã làm gì sai mà muốn đoạt lấy sức khỏe của con bé?Mẹ ơi, con không thể chết được, con không muốn chết.
Ánh mắt Diệp Uẩn Thanh trong nháy mắt trở nên sâu thẳm, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, chị con đâu? Con muốn gặp chị ấy.”Cô ta thì thầm: “Mẹ ơi, con bị sao vậy?
Trái tim phù hợp nhất với cô ta không phải ở ngay bên người sao? Nếu không ai giúp được mình thì chính mình phải tự cứu thôi — cô ta tuyệt đối không thể chết!