Mục lục
Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, màn đêm lại đến.​Còn Diệp Uẩn Thanh đã làm gì?

Diệp Anh nằm trên giường không dám nhắm mắt lại. Giấc mơ trước đó quá chân thực, chân thực đến mức dường như hắn thực sự đích thân trải qua cuộc đời khủng khiếp ấy.​Gã run rẩy đưa bàn tay xương xẩu của mình về phía Diệp Uẩn Thanh, giống như hắn đang khao khát sự cứu rỗi cuối cùng trong cuộc đời.

Hắn bắt đầu sợ ngủ, sợ rằng mình sẽ lại bị kéo vào những giấc mơ phi lý đó sau khi chìm vào giấc ngủ.​Trong lòng Diệp Anh chất chứa nhiều sự không cam lòng và phẫn nộ đến mức hắn không chú ý đến đồng tử của mình bắt đầu giãn ra, mi mắt vô thức cụp xuống, ý thức bị kéo vào trong bóng đêm.

Hắn nghi ngờ rằng giấc mơ trao đổi thật giả ấy không phải tự nhiên xuất hiện mà là do con người tạo ra, và người có thể làm được điều đó chắc chắn chính là Diệp Uẩn Ninh, người có sức mạnh ma quái khó lường này.​”

Đây nhất định là sự trả thù của cô. Cô không giết hắn nhưng cô lại độc ác đến mức muốn dùng cách này để khiến hắn sống không bằng chết.​Em lại đây nào,…

Nỗi oán hận và ghen ti ngập tràn trong ánh mắt hắn. Tại sao thứ sức mạnh không tưởng này lại nằm trong tay Diệp Uẩn Ninh? Nếu hắn có được năng lực phi thường này thì toàn bộ thế giới đã nằm trong lòng bàn tay, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hắn sẽ là chủ nhân của thế giới.​Ngày hôm sau, màn đêm lại đến.

Mẹ kiếp, đám cảnh sát kia lại không tin lời hắn nói, còn cho rằng hắn có vấn đề về thần kinh rồi cứ thế buông tha cho Diệp Uẩn Ninh. Một đám ngu ngốc, ngu ngốc!​Nỗi oán hận và ghen ti ngập tràn trong ánh mắt hắn.

Trong lòng Diệp Anh chất chứa nhiều sự không cam lòng và phẫn nộ đến mức hắn không chú ý đến đồng tử của mình bắt đầu giãn ra, mi mắt vô thức cụp xuống, ý thức bị kéo vào trong bóng đêm.​Mọi người đều là nạn nhân.

Trong lúc ngủ mơ, hắn lại biến thành một người khác.​Sự tra tấn của một trái tim không khỏe mạnh đã làm hao mòn tinh thần của gã và gã chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong đau đớn.

Lần này hắn là một người phụ nữ, một người phụ nữ lương thiện, hòa đồng với mọi người và cực kỳ dịu dàng.​Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Uẩn Thanh, đôi mắt gã sáng rỡ vô cùng, như thể tất cả hy vọng của sự sống đều được chứa đựng trong đôi mắt ấy.

Cô hiếu thảo với bề trên, thân thiện với bạn bè, bình thường coi việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, sống một cuộc sống đơn giản và rực rỡ.​Mẹ Trần nhìn cô ta với ánh mắt đầy căm hận.

Nhưng một ngày, sự bất hạnh đột nhiên tìm đến cô. Cô bị một người đàn ông bắt cóc trong khi cô không hề quen biết người đó.​Bị người khác cướp người yêu lại khùng điên đi trả thù người bạn gái không biết chuyện gì của người ta.

Khi cô còn đang bàng hoàng, khó hiểu thì đã bị đối phương x am h ạ i.​Cảm xúc xuất hiện trong lòng cô ta không phải là đau buồn mà là nỗi khủng hoảng không thể nào kiềm chế.

Cô suy sụp, đau đớn, nhục nhã và oán hận sâu sắc. Thế giới vốn dĩ đơn giản và sạch sẽ trong nháy mắt đã tan vỡ thành từng mảnh nhỏ và bị bóng đen nhuộm dần.​Lẽ ra họ có thể được bình an vô sự, nhưng những kẻ độc ác lại lấy bọn họ ra đùa bỡn, quá mức nực cười!

Tại sao?​Diệp Uẩn Thanh không thể tin được rằng người chú nhỏ toàn năng của mình lại cứ thế ngã xuống.

Cô không làm bất kỳ điều gì sai trái, không oán không thù với người đàn ông đó, tại sao lại gặp phải chuyện này, tại sao hắn lại đối xử với cô như thế?​Cô ta chưa bao giờ biết rằng sức lực của một người sắp chết lại lớn đến vậy, cái nắm giữ ấy gần như sắp bẻ gãy tay cô ta.

Cô khóc lóc chất vấn người đàn ông.​Kết quả là hắn đã phát hiện ra sự thật.

Trước sự chất vấn của cô, người đàn ông đã tát cô một cách tàn nhẫn và nói ra nguyên nhân: hắn đối xử với cô như vậy vì cô phải chuộc tội thay cho bạn trai mình.​Nhưng Diệp Anh không chịu gặp cô ta.

Người đàn ông đã có bạn gái và đã dự định kết hôn vào ba tháng sau. Cuối cùng bạn gái lại phản bội hắn, đối phương đã sớm ngoại tình và tình nhân của cô ta chính là bạn trai của Diệp Anh.​Ngoại trừ thời gian đầu còn giả mù sa mưa đến thăm vài lần, sau đó dứt khoát chẳng hề quan tâm, thậm chí còn không thèm lộ mặt.

Cặp đôi chó má ấy thậm chí còn hẹn nhau bỏ trốn, chỉ để lại cho hắn một lá thư hủy hôn. Kết quả là hắn đã phát hiện ra sự thật.​Nhưng hiện giờ cô ta cũng có thể cầm cự được bao lâu đâu, có phải người tiếp theo phải ra đi là cô ta không?

Diệp Anh lắc đầu không dám tin tưởng, không thể nào? Bạn trai nói với cô là ra nước ngoài công tác, nhất định người đàn ông kia hiểu lầm rồi.​Vừa tỉnh lại, Diệp Anh liền bò xuống giường, lao vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Người đàn ông cười nham hiểm, sau đó ném cho cô mấy bức ảnh. Trong ảnh có một đôi trai gái đang ôm hôn và nhân vật nam trong đó chính là bạn trai cô.​Người đàn ông đã có bạn gái và đã dự định kết hôn vào ba tháng sau.

Người đàn ông túm tóc cô, lạnh lùng nói: “Bọn nó cũng thông minh đấy, trốn ra nước ngoài thoải mái sung sướng. Nếu tạm thời không tìm được được gian phu để tính sổ, vậy thì tìm mày cũng được, mày hãy gánh chịu sự trả thù của tao thay cho thằng đó đi. Nếu mày muốn trách thì hãy trách mình không trông coi bạn trai cho kỹ để nó đi cướp bồ tao.”​Cô hiếu thảo với bề trên, thân thiện với bạn bè, bình thường coi việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, sống một cuộc sống đơn giản và rực rỡ.

Diệp Anh lắc đầu, không phải vậy, cô cũng bị phản bội, cô cũng là nạn nhân mà!​Cha mẹ Trần nhìn cảnh này mà nước mắt rơi như mưa, họ che mặt khóc lóc thảm thiết.

Mọi người đều là nạn nhân. Tại sao người đàn ông không đi tìm thủ phạm, không trả thù chính kẻ có lỗi với hắn mà lại đi tìm cô?​Nhưng một ngày, sự bất hạnh đột nhiên tìm đến cô.

Như thế không công bằng, như thế là sai trái.​Như thế không công bằng, như thế là sai trái.

Nhưng dù cô có cầu xin thế nào đi chăng nữa, người đàn ông vẫn không buông tha và tiếp tục trả thù cô.​Toàn bộ người trong phòng chấn động, nhất thời yên tĩnh cực kỳ.

Bị giam cầm, bị ngược đãi và bị h ã m h i ep, cô sống như một con chó trong tay người đàn ông, chịu đựng sự tra tấn mà lẽ ra cô không cần phải chịu đựng.​Ánh sáng trong mắt Trần Diệp chợt yếu đi, gã khó nhọc thở ra và cầu xin: “Thanh Thanh, cuối cùng thì em cũng đến…

Cuối cùng, cô bị ngược đãi đến mức sợ hãi và tỉnh dậy với tinh thần hoảng loạn.​”

Vừa tỉnh lại, Diệp Anh liền bò xuống giường, lao vào nhà vệ sinh nôn mửa.​Rõ ràng sự việc mới trôi qua không được bao lâu, cô ta còn nhớ rõ dáng vẻ của gã trong lần gặp gần đây nhất, đối phương sẽ chết ư?

Quá ghê tởm, Diệp Anh chưa bao giờ gặp một người đàn ông điên rồ, tư duy không bình thường như vậy. Bị người khác cướp người yêu lại khùng điên đi trả thù người bạn gái không biết chuyện gì của người ta.​Cuối cùng bạn gái lại phản bội hắn, đối phương đã sớm ngoại tình và tình nhân của cô ta chính là bạn trai của Diệp Anh.

Ở trong giấc mơ, hắn chính là người phụ nữ đó, người phụ nữ đó chính là hắn, mọi sự tra tấn tàn ác mà cô gái phải chịu đựng hắn đều có thể cảm nhận được như chính mình cũng bị. Diệp Anh hận chính mình trong giấc mơ quá mềm yếu khi không vùng dậy giết tên đàn ông ghê tởm kia.​Gã yêu Diệp Uẩn Thanh đến mức này ư?

Hắn dường như còn có thể ngửi được mùi tanh tưởi của tên đàn ông đó, hắn ước gì mình có thể nhảy vào bồn tắm và tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, quá dơ bẩn!​Bác sĩ, mau tới đây, mau chuẩn bị phẫu thuật đổi trái tim lại cho tôi, mau moi trái tim của cô ấy trả lại cho tôi!

Mãi đến khi kỳ cọ đến mức rách da, Diệp Anh mới bị cảnh sát phát hiện ra hắn không thích hợp và xông vào chặn lại. Khi nhìn thấy nam cảnh sát, phản ứng đầu tiên của hắn là buồn nôn, cơ thể khi bị anh ta đụng vào theo phản xạ run rẩy không ngừng.​Cô không làm bất kỳ điều gì sai trái, không oán không thù với người đàn ông đó, tại sao lại gặp phải chuyện này, tại sao hắn lại đối xử với cô như thế?

Diệp Anh khóc không ra nước mắt, hắn ôm lấy mình khóc lớn, cuộc sống như vậy sẽ kéo dài bao lâu nữa, hắn chịu đủ lắm rồi?​Diệp Uẩn Thanh hơi hoảng hốt.

Và những việc xảy ra tiếp theo đã chứng minh rằng Diệp Uẩn Ninh không có chút lòng trắc ẩn nào với hắn. Hắn vẫn không ngừng gặp ác mộng.​”Đau quá.

Chỉ cần ngủ, hắn sẽ ở trong mơ biến thành một người khác, mà ý thức của hắn luôn luôn tỉnh táo trong khi trải qua mọi chuyện.​Giấc mơ trước đó quá chân thực, chân thực đến mức dường như hắn thực sự đích thân trải qua cuộc đời khủng khiếp ấy.

Rõ ràng vô tội lại bị liên lụy biến thành một người khác và bị đánh chết tươi; đang đi trên đường cũng có thể bị người kéo tới làm tấm khiên chắn súng; đều là con cái của cha mẹ nhưng lại bị coi như nguồn cung cấp nội tạng cho người khác, đau đớn chết trên bàn mổ.​Người tới chính là cha mẹ của Trần Diệp.

Trong giấc mơ, Diệp Anh trải nghiệm đủ loại cách chết, bị treo cổ, bị đánh chết, bị bỏng chết, bị đẩy xuống sườn núi ngã chết, bị xe đâm chết. Và tất cả đều không ngoại lệ, bọn họ đều vô tội nhưng bị người khác chơi đùa số phận, trở thành vật thay thế mà chết đi.​Dù có hắn có giận dỗi, dù hắn có nói chuyện khó nghe, nhưng nhất định sẽ không nỡ để mình chết.

Lẽ ra họ có thể được bình an vô sự, nhưng những kẻ độc ác lại lấy bọn họ ra đùa bỡn, quá mức nực cười!​Hôm nay, Diệp Uẩn Thanh không màng sự ngăn cản của cha mẹ và muốn lại đến nhà tù để gặp Diệp Anh nhưng bị chặn lại ở nhà.

Nếu đây là sự trả thù của Diệp Uẩn Ninh, Diệp Anh thực sự sợ. Ý chí của hắn đã bị phá hủy, sự tồn tại đã trở thành đau khổ, hắn tình nguyện được chết sớm.​Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, cô ta buồn lòng đến độ không rảnh nhớ đến Trần Diệp đang nằm viện.

Vì thế hắn đã chủ động khai báo sự thật phạm tội của mình với cảnh sát, bao gồm nhiều hoạt động phi pháp khác nhau ở Đức, hỗ trợ cảnh sát phát hiện một đại án buôn bán ma túy xuyên quốc gia, thậm chí còn chủ động giao nộp tài sản của mình ở nước Đức vào công quỹ, chỉ xin được chết nhanh hơn.​Diệp Uẩn Thanh nhìn người đàn ông đang hấp hối trên giường bệnh mà cầm lòng không đậu lùi lại một bước, một chút sợ hãi và chán ghét không thể nào che giấu nổi trong đôi mắt của cô ta.

Cuối cùng, Diệp Anh bị kết án tử hình.​Người đàn ông túm tóc cô, lạnh lùng nói: “Bọn nó cũng thông minh đấy, trốn ra nước ngoài thoải mái sung sướng.

Diệp Uẩn Thanh không thể tin được rằng người chú nhỏ toàn năng của mình lại cứ thế ngã xuống. Cô ta luôn cho rằng hắn vẫn là người chú nhỏ yêu chiều mình, mặc kệ khó khăn thế nào cũng sẽ khiến mình vừa lòng.​Diệp Anh lắc đầu không dám tin tưởng, không thể nào?

Dù có hắn có giận dỗi, dù hắn có nói chuyện khó nghe, nhưng nhất định sẽ không nỡ để mình chết.​Diệp Anh lắc đầu, không phải vậy, cô cũng bị phản bội, cô cũng là nạn nhân mà!

Ngoài trái tim của Diệp Uẩn Ninh ra, có phải hắn vẫn còn chuẩn bị phương án khác để cứu mình mà chỉ không kịp nói cho mình mà thôi không?​Khi tới gần, cô ta có thể ngửi được mùi thối rữa tanh tưởi, mùi của người sắp chết quanh quẩn bên người gã đàn ông.

Cho nên, dù bố mẹ cô ta không đồng ý, cô ta vẫn cố gắng hết lần này đến lần khác tìm cách gặp Diệp Anh, muốn tìm một cơ hội sống sót từ hắn.​Xem như bà ta đã nhìn thấu, sự ngây thơ và tốt bụng trước kia của Diệp Uẩn Thanh đều là giả, trên thực tế cô ta là kẻ máu lạnh, vô tình nhất.

Nhưng Diệp Anh không chịu gặp cô ta.​Ở trong giấc mơ, hắn chính là người phụ nữ đó, người phụ nữ đó chính là hắn, mọi sự tra tấn tàn ác mà cô gái phải chịu đựng hắn đều có thể cảm nhận được như chính mình cũng bị.

Diệp Uẩn Thanh sốt ruột, chú nhỏ không thể không gặp cô ta được, cô ta còn rất nhiều điều muốn hỏi hắn.​Diệp Anh khóc không ra nước mắt, hắn ôm lấy mình khóc lớn, cuộc sống như vậy sẽ kéo dài bao lâu nữa, hắn chịu đủ lắm rồi?

Hôm nay, Diệp Uẩn Thanh không màng sự ngăn cản của cha mẹ và muốn lại đến nhà tù để gặp Diệp Anh nhưng bị chặn lại ở nhà.​Là do cháu không tốt, chú dì, cháu sẽ đến bệnh viện ngay, chúng ta đi luôn thôi.!

Người tới chính là cha mẹ của Trần Diệp. Họ đến để bắt Diệp Uẩn Thanh đến gặp mặt Trần Diệp lần cuối, Trần Diệp sắp chết rồi.​Cho nên, dù bố mẹ cô ta không đồng ý, cô ta vẫn cố gắng hết lần này đến lần khác tìm cách gặp Diệp Anh, muốn tìm một cơ hội sống sót từ hắn.

Diệp Uẩn Thanh hơi hoảng hốt. Đã lâu rồi cô ta không nghe thấy cái tên Trần Diệp, người đàn ông đã đổi trái tim của chính mình cho cô ta.​Người đàn ông cười nham hiểm, sau đó ném cho cô mấy bức ảnh.

Thì ra gã đã sắp chết rồi sao? Rõ ràng sự việc mới trôi qua không được bao lâu, cô ta còn nhớ rõ dáng vẻ của gã trong lần gặp gần đây nhất, đối phương sẽ chết ư?​Nếu không trao đổi tim thì liệu người đang nằm trên giường chờ chết có phải là chính mình không?

Cảm xúc xuất hiện trong lòng cô ta không phải là đau buồn mà là nỗi khủng hoảng không thể nào kiềm chế. Nếu không trao đổi tim thì liệu người đang nằm trên giường chờ chết có phải là chính mình không?​Hắn vẫn không ngừng gặp ác mộng.

Nhưng hiện giờ cô ta cũng có thể cầm cự được bao lâu đâu, có phải người tiếp theo phải ra đi là cô ta không?​Hắn bắt đầu sợ ngủ, sợ rằng mình sẽ lại bị kéo vào những giấc mơ phi lý đó sau khi chìm vào giấc ngủ.

Mẹ Trần nhìn cô ta với ánh mắt đầy căm hận. Nếu không vì Diệp Uẩn Thanh thì con trai mình vẫn còn khỏe mạnh, không có vấn đề gì và có được những năm tháng tuổi trẻ tuyệt vời chứ không phải chờ chết như bây giờ.​Và tất cả đều không ngoại lệ, bọn họ đều vô tội nhưng bị người khác chơi đùa số phận, trở thành vật thay thế mà chết đi.

Còn Diệp Uẩn Thanh đã làm gì? Ngoại trừ thời gian đầu còn giả mù sa mưa đến thăm vài lần, sau đó dứt khoát chẳng hề quan tâm, thậm chí còn không thèm lộ mặt.​Cô ta không cố ý không đến thăm Trần Diệp mà chỉ là quên mất.

Xem như bà ta đã nhìn thấu, sự ngây thơ và tốt bụng trước kia của Diệp Uẩn Thanh đều là giả, trên thực tế cô ta là kẻ máu lạnh, vô tình nhất. Vậy mà con trai bà ta giống như mất trí, ngu ngốc đến mức hiến dâng ‘trái tim’ của mình, hiện giờ thật sự đã dâng cả mạng sống cho cô ta.​Bạn trai nói với cô là ra nước ngoài công tác, nhất định người đàn ông kia hiểu lầm rồi.

Mẹ Trần nói với giọng lạnh như băng: “Nếu cô còn lương tâm thì hãy thực hiện tâm nguyện của Trần Diệp, đi gặp nó lần cuối. Khổ thân thằng bé lẻ loi một mình chịu đựng bệnh tật tra tấn còn cô lại sung sướng, thoải mái.”​Trên giường bệnh, Trần Diệp đã vô cùng gầy gò, ẩn giấu dưới lớp chăn là cơ thể mỏng manh như người giấy, sắc mặt gã xanh tím không khác gì người chết.

Diệp Uẩn Thanh xấu hổ đến mức đỏ cả mặt. Cô ta không cố ý không đến thăm Trần Diệp mà chỉ là quên mất. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, cô ta buồn lòng đến độ không rảnh nhớ đến Trần Diệp đang nằm viện.​Diệp Anh hận chính mình trong giấc mơ quá mềm yếu khi không vùng dậy giết tên đàn ông ghê tởm kia.

Cô ta đỏ bừng mặt, nước mắt lưng tròng, vội vàng nói: “Cháu xin lỗi, cháu không biết tình trạng của Trần Diệp lại nghiêm trọng như vậy. Là do cháu không tốt, chú dì, cháu sẽ đến bệnh viện ngay, chúng ta đi luôn thôi.!”​Đây nhất định là sự trả thù của cô.

Trên giường bệnh, Trần Diệp đã vô cùng gầy gò, ẩn giấu dưới lớp chăn là cơ thể mỏng manh như người giấy, sắc mặt gã xanh tím không khác gì người chết.​Cô bị một người đàn ông bắt cóc trong khi cô không hề quen biết người đó.

Sự tra tấn của một trái tim không khỏe mạnh đã làm hao mòn tinh thần của gã và gã chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong đau đớn.​, anh, anh không nhìn rõ em!

Mà bây giờ đã đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, bác sĩ tuyên bố thời gian của gã không còn nhiều nữa, cơ thể tàn tạ này rốt cuộc cũng phải đón nhận sự tử vong.​”

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Uẩn Thanh, đôi mắt gã sáng rỡ vô cùng, như thể tất cả hy vọng của sự sống đều được chứa đựng trong đôi mắt ấy.​Quá ghê tởm, Diệp Anh chưa bao giờ gặp một người đàn ông điên rồ, tư duy không bình thường như vậy.

Gã run rẩy đưa bàn tay xương xẩu của mình về phía Diệp Uẩn Thanh, giống như hắn đang khao khát sự cứu rỗi cuối cùng trong cuộc đời.​Bị giam cầm, bị ngược đãi và bị h ã m h i ep, cô sống như một con chó trong tay người đàn ông, chịu đựng sự tra tấn mà lẽ ra cô không cần phải chịu đựng.

Cha mẹ Trần nhìn cảnh này mà nước mắt rơi như mưa, họ che mặt khóc lóc thảm thiết. Gã yêu Diệp Uẩn Thanh đến mức này ư?​Chỉ cần ngủ, hắn sẽ ở trong mơ biến thành một người khác, mà ý thức của hắn luôn luôn tỉnh táo trong khi trải qua mọi chuyện.

Diệp Uẩn Thanh nhìn người đàn ông đang hấp hối trên giường bệnh mà cầm lòng không đậu lùi lại một bước, một chút sợ hãi và chán ghét không thể nào che giấu nổi trong đôi mắt của cô ta. Trông gã quá khó coi.​Tại sao?

Ánh sáng trong mắt Trần Diệp chợt yếu đi, gã khó nhọc thở ra và cầu xin: “Thanh Thanh, cuối cùng thì em cũng đến… Em lại đây nào,…, anh, anh không nhìn rõ em!”​Cuối cùng, cô bị ngược đãi đến mức sợ hãi và tỉnh dậy với tinh thần hoảng loạn.

Mẹ Trần không đành lòng nhìn thấy con trai mình buồn bã, bà ta cũng không có chút cảm tình nào với Diệp Uẩn Thanh nên hung hăng đẩy mạnh cô ta và trách cứ: “Còn không mau tới đó, không nghe thấy thằng bé gọi cô à?”​”

Diệp Uẩn Thanh đột nhiên bị đẩy đến giường bệnh mà không kịp chuẩn bị trước, suýt chút nữa đã ngã đè lên người bệnh. Khi tới gần, cô ta có thể ngửi được mùi thối rữa tanh tưởi, mùi của người sắp chết quanh quẩn bên người gã đàn ông.​Mãi đến khi kỳ cọ đến mức rách da, Diệp Anh mới bị cảnh sát phát hiện ra hắn không thích hợp và xông vào chặn lại.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, theo bản năng cô ta muốn lùi lại, cách gã càng xa càng tốt.​Thế giới vốn dĩ đơn giản và sạch sẽ trong nháy mắt đã tan vỡ thành từng mảnh nhỏ và bị bóng đen nhuộm dần.

Nhưng cổ tay của cô ta đột nhiên bị Trần Diệp nắm lấy. Cô ta chưa bao giờ biết rằng sức lực của một người sắp chết lại lớn đến vậy, cái nắm giữ ấy gần như sắp bẻ gãy tay cô ta. Cô ta không thể kiềm chế được mà đau đớn kêu lên thành tiếng. “Đau quá. Buông em ra, mau thả em ra.”​Trong giấc mơ, Diệp Anh trải nghiệm đủ loại cách chết, bị treo cổ, bị đánh chết, bị bỏng chết, bị đẩy xuống sườn núi ngã chết, bị xe đâm chết.

Trần Diệp giữ chặt lấy cô ta, trên khuôn mặt hấp hối hiện lên vẻ hưng phấn, lỗ mũi nở to, gã nghẹn ngào cười điên cuồng: “Bắt được, tôi bắt được cô ấy rồi. Bác sĩ, mau tới đây, mau chuẩn bị phẫu thuật đổi trái tim lại cho tôi, mau moi trái tim của cô ấy trả lại cho tôi!”​Cô không giết hắn nhưng cô lại độc ác đến mức muốn dùng cách này để khiến hắn sống không bằng chết.

Như vậy gã không cần phải chết, đây vốn là trái tim của gã.​Tại sao thứ sức mạnh không tưởng này lại nằm trong tay Diệp Uẩn Ninh?

Toàn bộ người trong phòng chấn động, nhất thời yên tĩnh cực kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK