Khi hi vọng của cậu ta tan biến, sự xấu hổ, giận dữ và oán hận bị đè chặt dưới đáy lòng đã xông thẳng lên trán, Cảnh Nhạc Dương hoàn toàn điên cuồng bùng nổ.
Lưu thiếu gia là người đầu tiên phải đối mặt với sự trả thù của cậu ta. Gã bị cậu ta dùng bình rượu đập vào đầu và lập tức té xỉu xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Sau đó, cậu ta dùng cái chai nhiễm máu nhằm vào những người khác, đặc biệt là mấy người bắt cậu ta phải chui qua háng. Cậu ta tấn công tựa như một kẻ điên.
Một đám cậu ấm ăn chơi lêu lổng đã phải đối phó với cảnh này bao giờ đâu, họ cuống cuồng chạy loạn, kêu cha gọi mẹ ước gì mình có thể mọc tám cái chân.
Nếu bây giờ tao đã thành một vũng bùn rồi thì sao chúng mày có thể yên phận hưởng vinh hoa phú quý được chứ?
Cảnh Nhạc Dương không thể chịu đựng được những kẻ trước đây thua kém mình hiện giờ lại cao cao tại thượng, mà chính mình lại biến thành những người mà mình khinh thường nhìn lại khi xưa. Nếu tao sống không tốt thì chúng mày cũng đừng mong được sống thoải mái!
Tiếng kêu cứu cùng với tiếng la hét, tiếng vật lộn và mùi máu tràn ngập khắp căn phòng.
Chờ đến khi người bên trong mở cửa phòng chạy ra thì bảo vệ của câu lạc bộ mới vội vàng chạy tới khống chế Cảnh Nhạc Dương, trong phòng thực sự thảm không nỡ nhìn.
Vết máu loang lổ khắp sàn nhà, đồ vật rơi vỡ vương vãi trên mặt đất, còn có cả người đang nằm trên vũng máu. Nơi đây chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Không biết có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không, những người bị thương nặng nhất đều là những tên đểu cáng nhất trong đám ăn chơi trác táng, nghiêm trọng nhất còn dính đến mạng người, không có kẻ nào trong số đó là vô tội.
Cảnh Nhạc Dương ra tay rất hiểm và tàn nhẫn. Có người bị đánh vỡ đầu, có người bị đâm xuyên qua ngực, lại có người bị thương chỗ duy trì nòi giống.
Và chính bản thân cậu ta cũng không may mắn thoát khỏi, trong lúc đánh nhau cậu ta đã bị cái chai cứa vào một con mắt, máu chảy ròng ròng nhưng cậu ta vẫn không ngừng điên cuồng hành động.
Lần này đã khiến cảnh sát chú ý đến. Cảnh Nhạc Dương đã nhanh chóng bị cảnh sát áp giải và giam vào tù.
Cảnh Nhạc Dương đã hành động thực sự không kiêng nể gì, cậu ta không chỉ khiến đám ăn chơi trác táng bị thương mà còn chọc giận gia đình của họ, đặc biệt là mấy nhà có con cháu bị thương. Họ thề rằng phải cho Cảnh Nhạc Dương tù mọt gông.
Vụ án kết thúc rất nhanh, việc Cảnh Nhạc Dương phạm pháp là điều không thể chối cãi, cuối cùng cậu ta bị phán 20 năm tù giam.
Cảnh Nhạc Dương sẽ phải chịu đựng cuộc sống ngục tù trong 20 năm tiếp theo, càng không phải nói đến chuyện những cậu ấm bị cậu ta đâm bị thương sẽ mua chuộc tù nhân để trả thù cậu ta, sau này nhất định cậu ta sẽ phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Về phần người nhà họ Cảnh ở nước ngoài xa xôi không thể nhúng tay vào, họ còn không lo được cho mình nói chi đến chuyện cứu cậu ta. Họ không tức giận cậu ta khi tự nhiên tìm cho họ thêm vài kẻ thù đã là tốt lắm rồi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chờ đến khi tất cả kết thúc, Lam Tử Quân quả thực choáng váng.
Anh ta mang theo cảm xúc phức tạp đi thăm Cảnh Nhạc Dương, khi nhìn thấy chàng trai âu sầu bị cạo trọc đầu và mù một con mắt qua tấm kính, anh ta đột nhiên có cảm giác như mình đã trải qua một đời.
Sau đó, anh ta gọi điện cho Julie và thở dài: “Cậu ta đã ra nông nỗi này rồi, em có thể không cần trả thù cậu ta nữa.”
Nghe xong tình trạng bi thảm của cậu ta, Julie im lặng một lúc rồi nói: “Tiếc thật, em vốn đang chuẩn bị rất nhiều biện pháp để đối phó với bọn họ. Nếu anh ta đã tự đưa mình vào nhà tù thì em đành rủ lòng thương tha cho anh ta vậy!”
Chỉ hạ bệ nhà họ Cảnh thôi thì đâu có đủ, quan trọng nhất là phải trả thù bản thân tên cặn bã Cảnh Nhạc Dương này đúng không? Julie muốn cậu ta phải khốn khổ cả đời, muốn cậu ta cảm nhận sự khó khăn khi không có nơi nào để cầu xin, nhờ vả, muốn cho cậu ta trở thành một tên ăn mày.
Cô muốn cậu ta phải hối hận vì đã phản bội cô, phải sám hối quỳ xuống cầu xin cô tha thứ.
Tuy nhiên, mọi thứ dường như không còn ý nghĩa gì nữa, nên kết thúc tại đây thôi.
“Sau này anh không cần kể cho em nghe về chuyện của anh ta nữa. Với lại em đã có bạn trai mới rồi, tạm biệt!” Julie dứt khoát cắt đứt cuộc gọi.
Bây giờ nghĩ lại thì Cảnh Nhạc Dương cũng không có gì tốt, chẳng qua cũng chỉ có ngoại hình ưa nhìn một chút thôi mà. Trên đời này đâu phải không có người vừa đẹp hơn cậu ta mà lại vừa có đạo đức, có lương tâm. Tội gì cô phải vội vàng đuổi theo cậu ta chứ.
Lam Tử Quân cầm di động không khỏi thổn thức không thôi. Vận mệnh của con người thật khó lường, hôm qua vẫn là một công tử hào môn chăn ấm đệm êm mà chỉ trong nháy mắt đã thành một tù nhân bị giam trong bốn bức tường.
Anh ta không khỏi cảm thấy kính sợ trong lòng, từ nay về sau, anh ta tu dưỡng nhân cách đạo đức, không còn dám đùa cợt bừa bãi nữa. Anh ta dần dần rời xa những người trong vòng tròn ban đầu của mình, thậm chí còn bắt đầu làm việc tốt.
Lại nói đến Lạc Đình Đình bị người bỏ rơi, một thân một mình không xu dính túi, ngay cả di động cũng bị Cảnh Nhạc Dương lấy đi, nếu không phải đã đóng trước ba tháng tiền thuê nhà thì chỉ sợ cô đã ngủ đầu đường rồi.
Mặc kệ việc theo đuổi Cảnh Nhạc Dương, cô chịu đựng việc bị thương nặng mà bắt đầu làm công việc cũ, trước hết tìm mấy công việc bán thời gian.
Vất vả mãi mới để dành được tiền đi đường, cô lập tức mua vé xe trở về thành phố Thanh.
Khi cô trở lại thành phố quen thuộc thì chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết. Lạc Đình Đình ngơ ngác đứng ở sân ga, bất chợt không biết nên đi đâu, về đâu.
Cuối cùng, cô tập tễnh trở về nhà trọ. Nơi ở lạnh lẽo, đồ đạc đơn sơ, tất cả đều giống hệt lúc trước.
Chỉ là bên trong không có một bóng người, dường như cảnh tượng hai người ở chung trong dĩ vãng đều là giả.
Cô ngồi bệt xuống đất, ôm mặt òa khóc. Cuối cùng sau khi đã bôn ba bao lâu, cô vẫn không có được gì.
Không, cô vẫn còn có người bầu bạn, mẹ của cô.
Hiện giờ cô gái mong manh Lạc Đình Đình cần gấp một ai đó ở bên, cô vội vàng đứng dậy chạy đến bệnh viện nơi mẹ cô đang nằm.
“Mẹ ơi!” Lạc Đình Đình thở hổn hển đẩy cửa phòng bệnh của mẹ mình rồi lại phát hiện ra có một người đang ngồi bên trong.
Người đó ngồi quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng động liền quay người lại, nhàn nhạt nói: “Cô đã đến rồi à, lại đây đi, mẹ cô vẫn luôn đợi cô đấy!”
Lạc Đình Đình vừa ngạc nhiên vừa chột dạ: “Chị Diệp, sao, sao chị lại ở đây?”
Người đó đúng là Diệp Uẩn Ninh, một nỗi thương xót hiện lên trong đôi mắt cô: “Mẹ cô đang chờ gặp cô lần cuối, cô còn muốn tiếp tục đứng ở đó ư?”
Lạc Đình Đình như bị sét đánh, gặp lần cuối gì cơ, tại sao cô nghe không hiểu?
Nhưng đôi chân cô tựa như có ý chí riêng, cô nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào về phía đầu giường bệnh.
Diệp Uẩn Ninh thở dài nhích người sang một bên.
“Mẹ?” Lạc Đình Đình không biết làm sao, cô lẩm bẩm gọi khi nhìn người phụ nữ đã cận kề cái chết.
Tại sao lại như vậy, tại sao mẹ cô lại biến thành như vậy, nhất định là ông trời đã lừa cô.
“Mẹ ơi, con đã về rồi, con là Đình Đình đây, mẹ hãy nhìn con đi!” Lạc Đình Đình bật khóc nức nở, nỗi sợ hãi và đau thương khi sắp phải mất đi người thân bao trùm lấy cô.
Như thể nghe thấy giọng nói của cô, người phụ nữ khép hờ mắt mở mắt ra, cố gắng cất lời: “Đình Đình, con đã về rồi, về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Sự an tâm được lộ ra trong mắt người phụ nữ khiến trái tim Lạc Đình Đình đau nhói: “Mẹ ơi, con thật có lỗi với mẹ. Mẹ hãy khỏe lại. Con không thể sống thiếu mẹ.”
Mẹ Lạc giãy giụa chớp chớp mắt: “Sau này, con phải chăm sóc, bản thân, cho tốt.”
Dường như bà chờ đợi chỉ vì muốn được nhìn con gái lần cuối xem con có khỏe mạnh hay không. Tay bà run run rẩy rẩy giơ lên giữa không trung, bà muốn chạm vào con gái nhưng rốt cuộc không còn sức lực mà buông xuống.
Mẹ Lạc trút hơi thở cuối cùng rồi từ từ nhắm mắt lại.
Dụng cụ bên cạnh vẽ ra một điện tâm đồ tượng trưng cho cái chết, sau đó là tiếng kêu khóc thê lương của Lạc Đình Đình: “Mẹ ơi!”
Diệp Uẩn Ninh im lặng nhìn hai mẹ con vĩnh biệt, lặng lẽ thở dài.
Phải chăng người ta chỉ biết quý trong một điều gì đó sau khi đã mất đi rồi? Có phải người ta luôn bỏ qua những người tốt với mình rồi lại nhớ mãi không quên những kẻ không tốt? Có phải người ta luôn luôn không màng tất cả để đuổi theo những điều mình muốn mà quên đi mất người thân của mình?
Lạc Đình Đình đã chọn người cô ấy yêu. Đây là sự lựa chọn của chính cô ấy. Diệp Uẩn Ninh không có tư cách để thắc mắc, cô chỉ cảm thấy xót thương cho mẹ của cô ấy.
Bà phải lẻ loi một ở trên giường bệnh chịu đựng bệnh tật tra tấn trong khi con gái lại âu yếm bên kẻ thù; bà ngày đêm mong ngóng con gái bình an, hạnh phúc trong khi con gái lại bỏ mặc bà rồi bỏ trốn cùng người yêu; bà lo lắng cho sự an toàn của con gái, gắng gượng đến phút cuối cùng trong khi con gái đã quên đi sự tồn tại của bà từ lâu.
Diệp Uẩn Ninh chỉ thương cho người mẹ vô tội này, cô không đành lòng để bà phải ra đi mà không thể nhìn mặt con gái mình lần cuối. Vì vậy cô đã đến đây để giúp bà duy trì hơi thở cuối cùng và được nhìn thấy con gái mình bình an!
Tình yêu không có đúng hay sai, nhưng yêu một người cũng cần có điểm mấu chốt. Nếu tình yêu ấy khiến bạn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài tình yêu thì mong bạn hãy cảnh giác!
Cảnh Nhạc Dương giống như một kiếp nạn của Lạc Đình Đình, vượt qua được nó thì trời cao biển rộng còn khi đã đắm chìm vào trong đó thì phải tự nếm trải đắng cay ngọt bùi.
Dù ngọt hay đắng, buồn hay vui, tất cả đều xuất phát từ sự lựa chọn của chính cô ấy.
Nhưng cô hy vọng sau này cô ấy sẽ sáng suốt hơn và gặp được một người bạn đời thực sự; chỉ mong nam nữ trên thế gian này có thể đối xử với nhau chân thành và nhận được trái ngọt.
Diệp Uẩn Ninh cử người đến giúp Lạc Đình Đình lo liệu tang lễ. Lạc Đình Đình liên tục cảm ơn nhưng cuối cùng cô ấy cũng không đề cập đến việc quay lại làm việc ở công ty giải trí.
Lúc trước cô đã bỏ việc mà không nói một lời, hiện giờ làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà mặt dày mày dạn nhờ người ta giúp đỡ chứ.
Lạc Đình Đình quyết định rời khỏi nơi đau thương này, có lẽ thành phố này không thích hợp để cô ở lại.
Cô không còn cố tình hỏi thăm thông tin về Cảnh Nhạc Dương nữa nhưng tin tức cậu ta tấn công người khác và bị tống vào tù vẫn truyền đến tai cô.
Nỗi buồn dâng lên trong lòng cô, một lần nữa nghe lại cái tên đó dường như đã cách xa mấy đời. Lạc Đình Đình ngồi yên lặng suốt đêm, ngày hôm sau cô sắp xếp hành lý rồi lặng lẽ rời khỏi thành phố này.
Lần này từ biệt sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Diệp Uẩn Thanh cũng đã biết được việc Cảnh Nhạc Dương bị bắt.
Ngồi đắp chăn trong nhà ấm trồng hoa, cô ta nhìn những bông hoa nở rộ dưới chân tựa như đang thấy được chàng trai có mái tóc đỏ rạng rỡ và lóa mắt, cô ta không kìm được nước mắt.
Cô ta khóc rất thảm thiết, từng giọt nước mắt trong veo thấm đẫm khuôn mặt cô ta: “Chẳng lẽ em sẽ mang lại bất hạnh cho những người xung quanh ư? Hoắc Tranh, Thanh Hải, còn cả Nhạc Dương nữa, bọn họ nếu không điên thì cũng không từ mà biệt. Còn Nhạc Dương nữa, cậu ấy còn trẻ như vậy lại phải ngồi tù. Đợi đến lúc ra tù thì cậu ấy đã bốn mươi, cứ như thế mất đi những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời.” Cô ta vô cùng hối hận nói, “Sớm biết thế này thì lúc trước em không nên vì lời bố nói mà từ chối gặp cậu ấy. Nếu gặp mặt, có lẽ chuyện như vậy sẽ không xảy ra.”
Một bàn tay ấm áp cầm chiếc khăn tay trắng tinh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô ta, giọng nói dịu dàng, ấm áp như rượu cất lên an ủi: “Sao có thể trách em được? Mấy người khác gặp chuyện đâu có liên quan gì đến em. Bản thân em cũng gặp khổ đau mà không có người san sẻ, em lại còn muốn mang bệnh trên người mà nhọc lòng vì người khác, khó trách cơ thể ngày càng suy nhược. Em thật quá lương thiện?” Gã lặng lẽ thở dài.
Tác giả có lời muốn nói:
Cặn bã mới lên sân khấu.