Nhận được ánh mắt của con gái, Diệp Lương cảm thấy hơi đau lòng, ông ta lập tức tức giận chỉ trích Diệp Uẩn Ninh: “Mày còn có chút lễ phép nào không? Mọi người có lòng tốt tới thăm mày lại thành đến nhầm phải không? Thái độ của mày thế này là sao?”
Chẳng trách mình không thích đứa con gái lớn này. Thật sự không có chút tinh tế nào, chỉ biết chọc giận người khác thôi.
Diệp Uẩn Ninh dửng dưng nói: “Chỉ là tới thăm con chứ không có mục đích gì khác phải không?”
Diệp Lương nghẹn một chút, ngay sau đó nói với vẻ đúng tình hợp lý: “Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ tao không thể hỏi được à? Hai đứa đều là người nhà họ Diệp, làm ra chuyện như thế thật sự quá mất mặt, khiến thiên hạ chê cười. Tao không cần biết giữa hai đứa rốt cuộc có hiểu lầm gì hay không, nếu mày đã không sao rồi thì hãy nhanh chóng làm cho việc này lắng xuống, bảo cảnh sát thả chú mày ra sớm một chút, để mọi chuyện qua đi êm ả đi.”
Diệp Uẩn Ninh kéo môi dưới và cười khẩy: “Hiểu lầm? Bắt cóc người khác ngay giữa ban ngày, không biết bố lấy mặt mũi ở đâu mà nói đó là ‘hiểu lầm’. Chẳng lẽ cảnh sát làm bố có ảo giác như thế à?”
“Mày…” Mặt Diệp Lương đỏ bừng lên, ông ta tức giận đến mức giơ ngón tay chỉ vào cô: “Đồ mất dạy, tao là bố của mày mà mày nói chuyện với tao như vậy à?”
Diệp Uẩn Ninh chán ghét cụp mắt xuống: “Bố là bố của tôi, tiếc là bố không có đứa con gái làm Cảnh sát trưởng, có thể vì lợi ích cá nhân của bố mà làm việc trái pháp luật. Nếu các người tới vì Diệp Anh thì các người đã nhầm khi đến tìm tôi rồi. Vụ án hình sự do cảnh sát xử lý, các người hãy đến đồn công an đi!”
Diệp Lương thẹn quá hóa giận: “Chỉ cần mày không gây rối thì chú nhỏ của mày đương nhiên sẽ không có việc gì.”
Ông ta vẫn không tin Diệp Anh sẽ vô duyên vô cớ bắt cóc cháu gái mình. Biết đâu chính Diệp Uẩn Ninh đã làm ra chuyện gì nên mới dẫn tới sự cố lần này.
Diệp Uẩn Ninh cạn lời: “Bố mù luật à?”
Diệp Lương giận sôi máu, dưới ánh mắt khinh thường của đối phương, ông ta cảm thấy mình giống như một kẻ thiểu năng. Ông ta lập tức giận giữ lườm cô.
“Việc hắn bắt cóc tôi là sự thật, không nói đến chuyện vụ án đã được cảnh sát xử lý, đúng sai do pháp luật phán quyết mà cho dù có khả năng không thể trừng phạt Diệp Anh theo luật pháp thì tôi cũng sẽ không tha cho hắn. Tôi không mong đợi xa vời rằng ‘người cha’ như bố sẽ đòi lại công bằng cho tôi, nhưng bố cũng đừng đến đây để khiến tôi ghê tởm. Bố hãy giữ lại thể diện cho mình, câm miệng đi!” Cô lạnh lùng nói.
“Mày, mày…” Diệp Lương che ngực, không nói nên lời. Nhưng cũng chỉ có bản thân ông ta mới biết rằng có một chút chột dạ le lói trong lòng ông ta.
Thấy bầu không khí căng thẳng, Diệp Uẩn Thanh vội vàng kéo cha Diệp, nhẹ nhàng nói với Diệp Uẩn Ninh: “Chị ơi, chị đừng hiểu lầm bố, bố cũng chỉ suy nghĩ cho danh tiếng của nhà họ Diệp thôi. Rốt cuộc việc chú cháu hại nhau nói ra cũng không dễ nghe. Hơn nữa, biết đâu còn có nguyên nhân gì khác. Có thể chú nhỏ chỉ muốn đùa với chị. Chị thấy đấy, chú ấy không có thù oán gì với chị, đang yên đang lành lại làm chuyện trái pháp luật làm gì. Dù thế nào cũng không có lý do gì để làm việc này mà.”
Diệp Uẩn Thanh sốt ruột giải thích: “Có lẽ, chú ấy chỉ đơn giản muốn mời chị ra nước ngoài du lịch để thả lỏng một chút nhưng lại dùng sai cách. Hay là để em tìm chú nhỏ hỏi thăm một chút, mọi người nói rõ ràng với nhau là tốt rồi.” Cô ta rụt rè nói.
“Đúng vậy, con người phải có lòng nhân từ. Mọi người đều cùng một họ, việc gì phải làm lớn chuyện ra như thế. Cùng lắm thì chờ đến khi chú nhỏ của mày được thả, tao sẽ bảo nó đến nhận lỗi với mày.” Không đành lòng nhìn con gái nhỏ phải ăn nói khép nép, Diệp Lương nén giận nói.
Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nhướng mày, dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ, nhiệt độ trong phòng dường như đã giảm xuống mấy độ.
Ba người Diệp Lương không khỏi rùng mình, kinh ngạc cùng bất an nhìn Diệp Uẩn Ninh.
“Bố nghĩ tôi là kẻ ngốc à?” Diệp Uẩn Ninh không nhìn cha Diệp mà nhìn thẳng vào Diệp Uẩn Thanh, “Đừng có khoe khoang sự khôn vặt của cô trước mặt tôi, hơn nữa còn dùng lý do ngu xuẩn mà ngay chính bản thân cô cũng không tin để lấy cớ.”
Diệp Uẩn Thanh yếu ớt rụt vai lại, ôm lấy mình như thể cơ thể đang lạnh cóng. Cô ta cảm thấy Diệp Uẩn Ninh thật đáng sợ.
“Thanh Thanh, con sao thế?” Trần Mạn Ni đau lòng cúi người ôm lấy cô ta, khẩn trương nói: “Bỏ đi, bỏ đi. Chị con không nghe thì thôi. Tất cả là do chính chú nhỏ của con không cẩn thận làm việc sai trái. Con đừng để ý nữa, chúng ta cứ mặc kệ chuyện này được không?”
“Không được…” Cô ta lẩm bẩm nói khẽ, trái tim quặn thắt đau đớn, “Không thể mặc kệ chú nhỏ, không thể.”
Cô ta lần lượt mất đi từng người, Hoắc Tranh, Lâm Thanh Hải, Cảnh Nhạc Dương, Vệ Đông. Nếu bây giờ không có chú nhỏ, cô ta không biết bên cạnh mình còn có ai nữa?
Giống như bị trúng lời nguyền, những người xung quanh cô ta lần lượt gặp phải bất hạnh, từng người một biến mất không thấy đâu.
Không nên thế này, không nên biến thành như thế này.
Diệp Uẩn Thanh không thể nói được đó là cảm giác gì, như thể có người nào đó nói với cô ta rằng xung quanh cô ta không nên trống vắng hiu quạnh như thế.
Lòng cô ta vô cùng hoảng sợ. Sự tăm tối dường như còn nồng đậm hơn cả so với việc bị bệnh tim quấn thân, cô ta sắp không thể thở nổi.
“Chị ơi, chú nhỏ là người thân của chúng ta,” Diệp Uẩn Thanh rơi nước mắt và nhìn Diệp Uẩn Ninh đầy đau thương, “Giữa những người thân thì làm gì có hận thù nào không thể hóa giải chứ? Chị, em cầu xin chị, xin chị hãy cho chú nhỏ một cơ hội, một cơ hội hối cải để làm người mới, được không? Em xin chị.”
“Thanh Thanh, con, con việc gì phải thế!” Trần Mạn Ni sợ hãi kêu lên, không tán thành với hành vi của con gái mình.
Việc gì phải cầu xin người khác, hơn nữa còn cầu xin Diệp Uẩn Ninh vì Diệp Anh. Dù sao hắn cũng chỉ là một người ngoài đã tách khẩu, cho dù có tình cảm đi chăng nữa thì cũng không đến mức phải đau khổ cầu xin Diệp Uẩn Ninh vì hắn.
Diệp Lương đau lòng không thôi, ông ta trừng mắt nhìn Diệp Uẩn Ninh: “Mày còn có trái tim không? Mày nhìn em gái cầu xin mày như vậy mà còn không mau đồng ý đi à?”
“Đủ rồi.” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Phó Hoài mở cửa lao nhanh về phía Diệp Uẩn Ninh, nắm chặt tay cô.
Anh nhìn cô một cái để an ủi rồi quay người, lãnh đạm nói: “Các người là người nhà của Uẩn Ninh thật ư? Tôi nghĩ rằng các người đến thăm cô ấy, quan tâm cô ấy chứ không phải tới nói đỡ cho tội phạm. Hành động của các người thật khiến cho người khác phải lạnh lòng. Các người có tư cách gì để ép một người bị hại phải tha thứ cho kẻ phạm tội, rốt cuộc người nào mới là người không có trái tim? Các người hoàn toàn không xứng làm người nhà của Uẩn Ninh. Bây giờ, mời các người lập tức ra ngoài cho.”
Phó Hoài cảm thấy chua xót và đau đớn vô cùng. Anh không thể tưởng tượng được người nhà của Diệp Uẩn Ninh lại đối xử với cô như thế. Chẳng trách bình thường cô không hề nhắc tới người nhà, bọn họ quả thực vô cùng đáng giận.
Anh hối hận khi để Diệp Uẩn Ninh một mình đối mặt với họ, lẽ ra anh nên ở bên cạnh cô.
“Đây là chuyện nhà của chúng tôi, không đến lượt người ngoài như cậu nói chuyện. Cậu cho rằng cậu là ai?” Diệp Lương thẹn quá hóa giận nên quát lớn.
Diệp Uẩn Ninh nắm lại tay chàng trai, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Bố nói sai rồi, từ nay về sau anh ấy mới là người nhà của tôi. Còn các người không phải là gì của tôi cả.”
“Chị, chị thật sự nhẫn tâm như vậy ư? Diệp Uẩn Thanh mấp máy môi, vẫn còn chưa từ bỏ ý định, “Chú nhỏ…”
“Im đi, đó là chú nhỏ của cô. Đối với tôi mà nói, hắn chính là hung thủ bắt cóc.” Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn cô ta, “Không có hiểu lầm, Không phải đùa giỡn, hắn thật sự muốn bắt cóc tôi. Lại nói tiếp, đây là do tôi phải gánh họa thay cô, người mà hắn vốn định bắt đi là cô mới đúng.”
Sắc mặt Diệp Uẩn Thanh hoảng hốt trong chốc lát như thể nghe không hiểu cô nói gì.
“Nói rõ đi, tại sao lại nói người hắn vốn định bắt đi là Thanh Thanh?” Trần Mạn Ni nghi ngờ nói: “Việc này liên quan gì đến Thanh Thanh, rốt cuộc là như thế nào?”
Diệp Uẩn Ninh không để ý tới bà ta mà nói với Diệp Uẩn Thanh: “Nếu muốn biết đó có phải là sự thật hay không thì cô có thể tự đi hỏi một chút chú nhỏ quý hóa của cô. Đến lúc đó cô sẽ biết tôi nói có thật không.”
Trong lòng Diệp Uẩn Thanh căng thẳng, cô ta chớp chớp mắt, lắc đầu nói: “Không đâu, em không tin, em nhất định sẽ hỏi chú nhỏ rõ ràng, nhất định là hiểu lầm.”
“Được,” Diệp Uẩn Ninh nhẹ giọng nói: “Nhân tiện cô có thể giúp tôi gửi lời với hắn, tôi sẽ trả lại hắn tất cả những gì hắn định làm với tôi. Hắn có thể vui vẻ chờ mong.”
Diệp Uẩn Thanh không khỏi rùng mình một cái, cô ta lại cảm thấy được trận lạnh lẽo kỳ lạ ấy.
Cô ta biết hôm nay mình sẽ không thể đạt được mục đích nên nhẹ giọng nói: “Dù thế nào đi nữa thì em cũng sẽ không bỏ cuộc, sau này chị nhất định sẽ hiểu được. Bố, mẹ, mình về trước thôi!”
Phó Hoài chán ghét liếc nhìn bọn họ một cái: “Mời đi, không tiễn.”
Diệp Lương tức giận trừng mắt với bọn họ một cái rồi mới đẩy Diệp Uẩn Thanh rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Uẩn Thanh được cha mẹ cẩn thận che chở đi ra khỏi bệnh viện, hít thở không khí trong lành hơn rất nhiều khi ở bên ngoài. Ánh mắt của cô ta có phần hoảng hốt.
“Bố, mẹ, trước tiên đừng về nhà, chúng ta đến một nơi khác.” Diệp Uẩn Thanh yêu cầu.
“Con còn muốn đi đâu nữa, con quên mất mình không khỏe sao?” Trần Mạn Ni không đồng ý, “Mẹ biết con và Diệp Anh có quan hệ tốt, nhưng cậu ta phạm pháp, chị gái con hiển nhiên không muốn buông tha cậu ta, con không cần tốn công tốn sức làm gì.”
Diệp Lương cũng có suy nghĩ như vậy. Mối quan hệ của ông ta và Diệp Anh ngay từ đầu đã không tốt. Nếu không phải vì con gái nhỏ thì ông ta cũng chẳng có chút ý kiến gì với việc Diệp Anh phải ngồi tù.
“Không được, con không thể từ bỏ chú nhỏ.” Cô ta cắn môi, “Con muốn đến đồn công an, con phải hỏi chú nhỏ xem tại sao chú lại làm như vậy?”
Và cả những gì Diệp Uẩn Ninh nói vừa rồi nữa, lời chị nói có phải là sự thật không? Ban đầu người chú nhỏ muốn bắt đi là chính mình ư? Nếu là sự thật, liệu chú nhỏ có đối xử với mình giống như đối với Diệp Uẩn Ninh, bất chấp mong muốn của mình không?
Cô ta muốn đi hỏi rõ ràng.
Diệp Uẩn Thanh không biết rằng Diệp Anh đã rơi vào cảnh tuyệt vọng trong đồn công an. Giờ đây hắn không chỉ bị buộc tội bắt cóc Diệp Uẩn Ninh mà còn phạm tội nghiêm trọng hơn như buôn lậu và buôn bán m a t ú y. Thứ đang chờ đợi hắn chính là đường cùng.
Mới chỉ qua một ngày ngắn ngủi, Diệp Anh dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác, hắn không còn kiêu căng và cao quý nữa mà thay vào đó trông giống như một con thú bị mắc kẹt trong hoàn cảnh tuyệt vọng, suy sụp tinh thần và uể oải như một kẻ ăn xin, cơ thể bốc ra từng đợt mùi tanh tưởi.
Hắn biết rằng mình đã xong đời và không ai có thể cứu hắn.
Tại sao? Rốt cuộc tại sao lại có sai lầm mà không suôn sẻ mọi bề giống như kế hoạch?
Hắn gầm lên đau đớn.
Chờ đến khi Diệp Uẩn Thanh trải qua nhiều thủ tục và cuối cùng cũng nhìn thấy được đối phương, thứ cô ta nhìn thấy là một người đàn ông hoàn toàn thay đổi cùng đôi mắt đờ đẫn.
Cô ta ngạc nhiên và hoảng sợ, nhỏ giọng xác nhận: “Chú nhỏ?”