Còn Thịnh Lê Na dường như nhận ra rằng có một người phụ nữ khác đang chiếm cứ tâm hồn của chồng mình. Cô ta càng bám chặt chồng mình hơn, thậm chí còn không biết xấu hổ khi đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của người khác mà gấp gáp theo sát hắn, một tấc cũng không rời.Những người này đều là những người hắn tin tưởng nhất trong những người mà hắn tin tưởng, khi hắn được hưởng lợi thì hắn cũng chia lãi cho họ vô cùng hào phóng.
Nếu không phải hắn chưa nắm hết cổ phần của tập đoàn nhà họ Thịnh, tạm thời còn cần dùng danh nghĩa Thịnh Lê Na để kiểm soát công ty thì hắn đã sớm vứt bỏ cô ta rồi.”Cmn, nói nhảm với cô ta làm gì, nhanh tóm lấy người mang đi.
Sau khi xác nhận rằng Diệp Uẩn Thanh đã đến viện điều dưỡng như đã sắp xếp, hắn bắt đầu thu xếp các việc liên quan đến chuyện đưa Diệp Uẩn Ninh đi.”
Lúc trước khi Tiếu Ninh lang thang đầu đường xó chợ, có một nhóm đàn em xã hội đi theo hắn. Đến khi hắn nắm quyền quản lý ‘Tập đoàn Thịnh Thiên’, nhóm người này cũng tập hợp lại làm việc dưới sự điều hành của hắn, giúp hắn giải quyết một số việc mờ ám.”
Những người này đều là những người hắn tin tưởng nhất trong những người mà hắn tin tưởng, khi hắn được hưởng lợi thì hắn cũng chia lãi cho họ vô cùng hào phóng. Hắn không cần phải lo lắng chuyện họ sẽ phản bội mình.”
Tiếu Ninh ngồi trong văn phòng trầm ngâm, nghĩ xem còn thiếu sót ở đâu, đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ.”
“Tiếu Ninh, Tiếu Ninh, tại sao em gọi điện mà anh không bắt máy? Trong mắt anh rốt cuộc còn có em không vậy?” Cửa văn phòng bị mở ra một cách thô bạo, Thịnh Lê Na hùng hổ bước vào, thư ký xấu hổ và sợ hãi đi theo phía sau.”Cái gì, ý của anh là?
Sự chán ghét hiện lên nơi đáy mắt của Tiếu Ninh, hắn xua tay ra hiệu cho thư ký đi ra, nghiêm khắc trừng mắt với Thịnh Lê Na: “Cô đến đây làm gì?”Anh cũng phải cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho em.
“Em muốn anh đi ăn cùng em. Anh có nhớ đã bao lâu rồi chúng ta chưa ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm tử tế không?” Trong cơn phẫn nộ của Thịnh Lê Na còn mang theo sự tủi thân, “Em mặc kệ đấy, anh phải đi với em cơ.”Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, đến khi cẩn thận kể lại thì cũng chỉ có vài sự kiện, thế nhưng cũng đủ khiến người hoảng hốt như thể thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
“Ra ngoài!” Hắn lạnh lùng quát.” Trong cơn phẫn nộ của Thịnh Lê Na còn mang theo sự tủi thân, “Em mặc kệ đấy, anh phải đi với em cơ.
Nỗi sợ hãi đối với Tiếu Ninh khiến cô ta lùi lại một bước, nhưng tính khí nóng nảy do được gia đình cưng chiều bao lâu không thể thay đổi trong một sớm một chiều, cô ta làm nũng, giậm chân theo thói quen: “Anh mắng em! Anh mắng em! Anh đối xử với em càng ngày càng tệ, anh biết ngoài kia người ta nói anh như thế nào không? Họ đều nói rằng anh cố gắng tiếp cận em chỉ vì tài sản nhà họ Thịnh, anh hoàn toàn không yêu em!”Phía bên kia.
Cô ta quên mất sự tàn nhẫn và thô bạo của Tiếu Ninh đối với mình, chỉ lo xả hết cảm xúc trong lòng.” Phó Hoài tha thiết dặn dò: “Trở về sớm chút.
Đôi mắt Tiếu Ninh tức khắc như ấp ủ một cơn giông bão, sắc mặt tối tăm.”
Thịnh Lê Na cắn môi dưới, lắp bắp: “Đương nhiên, em sẽ không tin lời họ nói đâu, anh yêu em mà. Nếu anh thật sự lừa dối em thì em sẽ lấy lại cổ phần và không bao giờ để anh đến công ty nữa.” Cô ta ngẩng đầu lên và đe dọa với thái độ ngoài mạnh trong yếu.Còn Thịnh Lê Na dường như nhận ra rằng có một người phụ nữ khác đang chiếm cứ tâm hồn của chồng mình.
Ý định giết chọc chợt loé lên trong đôi mắt của Tiếu Ninh trong giây lát, nhưng lại biến mất nhanh chóng, nhanh đến mức người ta cho rằng đó chỉ là ảo giác.”
Hắn lười biếng ngả lưng xuống ghế, liếc xéo Thịnh Lê Na, lấy điếu thuốc ra châm lửa: “Vậy thì tốt, tôi cũng lười đối phó với những người trong công ty, cô tự làm đi để người ta khỏi nói rằng tôi ham gia tài của cô.”Vừa rồi em chỉ nói nhăng nói cuội thôi, anh đánh em, mắng em đi.
“Cái gì, ý của anh là?” Thịnh Lê Na nghi ngờ hỏi.Thời tiết có chút u ám đúng như dự đoán, trên đường vắng tanh, xung quanh chỉ có một mình cô.
Tiếu Ninh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác ở bên ung dung thong thả mặc vào: “Ý là tôi sẽ rời công ty, cô tự lo liệu đi!””Không, đừng rời đi!
“Không, đừng rời đi!” Thịnh Lê Na luống cuống, vội vàng kéo người đàn ông, “Tiếu Ninh, anh đừng đi. Em sai rồi, em không nên nổi cáu. Vừa rồi em chỉ nói nhăng nói cuội thôi, anh đánh em, mắng em đi. Anh đừng rời khỏi công ty, đừng rời xa em, em không thể sống thiếu anh được.”Tên cầm đầu quát: “Đừng mất cảnh giác.
Nhìn thấy Tiếu Ninh chuẩn bị rời đi với vẻ mặt lạnh lùng, cô ta gần như muốn quỳ xuống đất xin tha.“Ra ngoài!
Tiếu Ninh rũ mắt nhìn cô ta, nói với thái độ sâu xa: “Còn quậy nữa không?””Lái xe cẩn thận một chút, đừng quên gọi điện cho anh nhé.
Thịnh Lê Na lắc đầu điên cuồng và khóc lóc thảm thiết: “Không, em không quậy nữa, về sau em sẽ luôn nghe lời anh.”Anh đối xử với em càng ngày càng tệ, anh biết ngoài kia người ta nói anh như thế nào không?
Ánh mắt Tiếu Ninh dịu đi một chút, một lúc sau hắn mới ôm cô ta vào lòng, khẽ nói: “Thôi được rồi, cũng không trách cô được. Dạo này bận rộn việc công ty nên tôi cũng hơi lơ là cô thật.”Nhìn chiếc xe chạy lên đường, không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi bất an trong lòng, rất muốn chạy đuổi theo gọi người trở về.
Thịnh Lê Na ngay lập tức cảm thấy luống cuống vì được ưu ái.Phó Hoài rất muốn đi cùng cô để tế bái mẹ vợ tương lai, nhưng vừa vặn anh lại có một cuộc hẹn quan trọng không thể chối từ, chỉ có thể tiếc nuối vắng mặt.
Tiếu Ninh nói: “Tình cờ tôi biết gần đây có một khu nghỉ dưỡng không tồi. Thấy gần đây cô gầy đi rất nhiều, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một thời gian đi!”Đương nhiên, Diệp Uẩn Ninh sẽ không thật sự bị hôn mê, cô chỉ tương kế tựu kế mà thôi.
Thịnh Lê Na vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lo lắng hỏi: “Vậy công ty phải làm sao?”Tiếu Ninh nói: “Tình cờ tôi biết gần đây có một khu nghỉ dưỡng không tồi.
Tiếu Ninh đẩy cô ta ra cửa: “Thời gian này công ty sẽ không bị ảnh hưởng gì. Mau chuẩn bị đi, đợi tôi xử lý công việc xong, ngày mai chúng ta liền xuất phát.””
Thái độ của Tiếu Ninh trở nên dịu dàng, Thịnh Lê Na cảm thấy như được uống mật, lập tức nghe theo mọi điều hắn nói.Leo dọc theo sườn núi quanh co một lúc lâu, mười lăm phút sau, Diệp Uẩn Ninh đã đứng trước mộ mẹ mình.
“Được, em chờ anh về!”Người đứng đầu là một gã đàn ông cao lớn, dáng vẻ thô kệch, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Uẩn Ninh và nói: “Cô Diệp, anh em tôi đã chờ cô lâu lắm rồi, cuối cùng cũng chờ được cô.
Cô ta hí hửng rời đi, xem ra Tiếu Ninh vẫn yêu mình chứ không phải vì tiền như người ngoài nói đâu.Thái độ của Tiếu Ninh trở nên dịu dàng, Thịnh Lê Na cảm thấy như được uống mật, lập tức nghe theo mọi điều hắn nói.
Tuyệt quá!Nói xong những điều muốn nói, Diệp Uẩn Ninh thu dọn một chút liền chuẩn bị xuống xe.
Nhìn bóng lưng của Thịnh Lê Na, ánh mắt Tiếu Ninh trở nên lạnh lùng.Cô mới vừa xoay người, chưa đi được mấy bước thì đã cảnh giác dừng lại.
Cũng tốt, dù sao hắn cũng đang lo lấy cớ gì để rời công ty, chỉ đạo việc ‘đổi tim’ một cách chính đáng, hiện giờ không cần phải băn khoăn nữa.Anh cau mày một chút, chẳng lẽ trên núi không có tín hiệu?
Sự xuất hiện của Thịnh Lê Na có thể coi như là tận dụng phế vật.Thịnh Lê Na ngay lập tức cảm thấy luống cuống vì được ưu ái.
Ngày hôm sau, Tiếu Ninh đưa Thịnh Lê Na đến trung tâm điều dưỡng trước.Giữa họ có một sự ăn ý, cùng có mục tiêu tương lai xây dựng một gia đình đầm ấm, gặp gỡ rồi sẽ không xa rời nhau.
Mặc kệ mấy người kia anh lừa tôi gạt, âm mưu đủ điều, Diệp Uẩn Ninh chỉ sống theo nhịp điệu của riêng mình, lù lù bất động.Trước kia, mỗi khi tới ngày này, cô đều đến nghĩa trang một mình, đứng trước mộ của mẹ kể chi tiết những niềm vui, nỗi buồn của mình và kể cho mẹ nghe những người và việc mà mình gặp được.
Bởi vì cô tự tin rằng dù có ác ý gì thì cô cũng có thể giải quyết được.”
Trong vòng hai tháng sau khi đoàn phim từ ngôi làng miền núi trở về, công ty của Diệp Uẩn Ninh đã ký hợp đồng với nhiều diễn viên xuất sắc, đồng thời các đơn vị trực thuộc cũng tiến hành quay phim cho hai kịch bản mới. Mọi thứ ở công ty đều phát triển theo hướng tích cực.”
Về mặt tình cảm, mối quan hệ của cô và Phó Hoài cũng rất tốt đẹp. Tình yêu của họ không dữ dội như mưa rền gió cuốn mà dịu dàng, uyển chuyển như dòng nước chầm chậm chảy lấp đầy đại đương.Giờ phút này, những người đó đang lén lút lại gần, bất tri bất giác đã vây quanh Diệp Uẩn Ninh, rõ ràng có ý đồ xấu.
Giữa họ có một sự ăn ý, cùng có mục tiêu tương lai xây dựng một gia đình đầm ấm, gặp gỡ rồi sẽ không xa rời nhau.Đôi mắt Tiếu Ninh tức khắc như ấp ủ một cơn giông bão, sắc mặt tối tăm.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Diệp Uẩn Ninh. Trước kia, mỗi khi tới ngày này, cô đều đến nghĩa trang một mình, đứng trước mộ của mẹ kể chi tiết những niềm vui, nỗi buồn của mình và kể cho mẹ nghe những người và việc mà mình gặp được. Điều này đã trở thành thông lệ.Không biết từ lúc nào, trên núi đã có thêm không ít người.
Cô chuẩn bị từ sớm, sáng sớm đặt đồ lên xe rồi một mình lái xe ra nghĩa trang.”
Phó Hoài đưa cô vào xe rồi đóng cửa lại.Ngày hôm sau, Tiếu Ninh đưa Thịnh Lê Na đến trung tâm điều dưỡng trước.
“Lái xe cẩn thận một chút, đừng quên gọi điện cho anh nhé.” Phó Hoài tha thiết dặn dò: “Trở về sớm chút.”Cô ta càng bám chặt chồng mình hơn, thậm chí còn không biết xấu hổ khi đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của người khác mà gấp gáp theo sát hắn, một tấc cũng không rời.
Phó Hoài rất muốn đi cùng cô để tế bái mẹ vợ tương lai, nhưng vừa vặn anh lại có một cuộc hẹn quan trọng không thể chối từ, chỉ có thể tiếc nuối vắng mặt.Thịnh Lê Na cắn môi dưới, lắp bắp: “Đương nhiên, em sẽ không tin lời họ nói đâu, anh yêu em mà.
Diệp Uẩn Ninh xoa chiếc nhẫn trên ngón tay. Đây là chiếc nhẫn cầu hôn do Phó Hoài đặc biệt chuẩn bị, hiện giờ đã ở trên tay cô.Tình yêu của họ không dữ dội như mưa rền gió cuốn mà dịu dàng, uyển chuyển như dòng nước chầm chậm chảy lấp đầy đại đương.
Cô nhẹ nhàng cười: “Em biết rồi. Anh cũng phải cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho em.”Cô rất tỉnh táo, thần thức của cô quét qua khung cảnh trên đường, nhìn họ đưa cô đi càng lúc càng xa.
Sau khi lưu luyến hôn cô một chút, Phó Hoài buông ra để cô lái xe đi.Trong vòng hai tháng sau khi đoàn phim từ ngôi làng miền núi trở về, công ty của Diệp Uẩn Ninh đã ký hợp đồng với nhiều diễn viên xuất sắc, đồng thời các đơn vị trực thuộc cũng tiến hành quay phim cho hai kịch bản mới.
Nhìn chiếc xe chạy lên đường, không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi bất an trong lòng, rất muốn chạy đuổi theo gọi người trở về.“Em muốn anh đi ăn cùng em.
Phó Hoài cười tự giễu, cho rằng đó là ảo giác của chính mình.” Gã đàn ông không kiên nhẫn, dùng ánh mắt ra hiệu.
Sau này, Phó Hoài đã hối hận vô số lần, lẽ ra anh nên nghe theo trực giác của mình, như thế thì Diệp Uẩn Ninh sẽ không phải trải qua một hồi trắc trở.Phó Hoài đưa cô vào xe rồi đóng cửa lại.
Diệp Uẩn Ninh thuận lợi lái xe một lèo đến nghĩa trang.Sau sắp xếp đồ cúng lên, Diệp Uẩn Ninh đứng trước mộ, cụp mắt xuống, im lặng thuật lại mọi chuyện trong lòng.
Cô dừng xe ở bãi đậu xe dưới chân núi, lấy đồ đạc đã chuẩn bị sẵn xuống, cầm trên tay rồi chậm rãi đi lên phía trên ngọn núi.Nín thở nhắm mắt lại, Diệp Uẩn Ninh giãy giụa một chút rồi ngất đi như những người kia mong muốn.
Thời tiết có chút u ám đúng như dự đoán, trên đường vắng tanh, xung quanh chỉ có một mình cô.Cô nhẹ nhàng cười: “Em biết rồi.
Leo dọc theo sườn núi quanh co một lúc lâu, mười lăm phút sau, Diệp Uẩn Ninh đã đứng trước mộ mẹ mình.Em sai rồi, em không nên nổi cáu.
Sau sắp xếp đồ cúng lên, Diệp Uẩn Ninh đứng trước mộ, cụp mắt xuống, im lặng thuật lại mọi chuyện trong lòng.Sau khi xác nhận rằng Diệp Uẩn Thanh đã đến viện điều dưỡng như đã sắp xếp, hắn bắt đầu thu xếp các việc liên quan đến chuyện đưa Diệp Uẩn Ninh đi.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, đến khi cẩn thận kể lại thì cũng chỉ có vài sự kiện, thế nhưng cũng đủ khiến người hoảng hốt như thể thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.Sau này, Phó Hoài đã hối hận vô số lần, lẽ ra anh nên nghe theo trực giác của mình, như thế thì Diệp Uẩn Ninh sẽ không phải trải qua một hồi trắc trở.
Nói xong những điều muốn nói, Diệp Uẩn Ninh thu dọn một chút liền chuẩn bị xuống xe.Anh có nhớ đã bao lâu rồi chúng ta chưa ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm tử tế không?
Cô mới vừa xoay người, chưa đi được mấy bước thì đã cảnh giác dừng lại.Tiếu Ninh rũ mắt nhìn cô ta, nói với thái độ sâu xa: “Còn quậy nữa không?
Không biết từ lúc nào, trên núi đã có thêm không ít người. Giờ phút này, những người đó đang lén lút lại gần, bất tri bất giác đã vây quanh Diệp Uẩn Ninh, rõ ràng có ý đồ xấu.Ngày hôm đó, anh ở công ty đợi đến khuya nhưng vẫn không thấy Diệp Uẩn Ninh xuất hiện, gọi điện cũng không có ai nhấc máy.
Diệp Uẩn Ninh dừng lại, liếc nhìn bọn họ: “Các người là ai, muốn làm gì?”Cũng tốt, dù sao hắn cũng đang lo lấy cớ gì để rời công ty, chỉ đạo việc ‘đổi tim’ một cách chính đáng, hiện giờ không cần phải băn khoăn nữa.
Người đứng đầu là một gã đàn ông cao lớn, dáng vẻ thô kệch, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Uẩn Ninh và nói: “Cô Diệp, anh em tôi đã chờ cô lâu lắm rồi, cuối cùng cũng chờ được cô. Nếu cô biết điều thì ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, đừng nghĩ giờ trò gì. Nếu không, chúng tôi cũng sẽ không khách sáo với cô đâu.”Gã đàn ông cẩn thận kiểm tra điện thoại di động của Diệp Uẩn Ninh, sau khi chắc chắn cô không giở trò gì mới tuỳ tiện ném nó đi.
Đối mặt với một đám người bao vây, Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh quá mức: “Ai sai các người tới đây? Các người đang bắt cóc người khác, không sợ phải ngồi tù à?”Nỗi sợ hãi đối với Tiếu Ninh khiến cô ta lùi lại một bước, nhưng tính khí nóng nảy do được gia đình cưng chiều bao lâu không thể thay đổi trong một sớm một chiều, cô ta làm nũng, giậm chân theo thói quen: “Anh mắng em!
“Cmn, nói nhảm với cô ta làm gì, nhanh tóm lấy người mang đi.” Gã đàn ông không kiên nhẫn, dùng ánh mắt ra hiệu. Lập tức có người từ phía sau lấy ra một mảnh vải đã tẩm thuốc mê và bịt mũi Diệp Uẩn Ninh.Cô dừng xe ở bãi đậu xe dưới chân núi, lấy đồ đạc đã chuẩn bị sẵn xuống, cầm trên tay rồi chậm rãi đi lên phía trên ngọn núi.
Nín thở nhắm mắt lại, Diệp Uẩn Ninh giãy giụa một chút rồi ngất đi như những người kia mong muốn.Lập tức có người từ phía sau lấy ra một mảnh vải đã tẩm thuốc mê và bịt mũi Diệp Uẩn Ninh.
“Bắt được cô ta cũng dễ đấy chứ, không khó như chúng ta nghĩ phải không?” Đỡ lấy cơ thể bất tỉnh của Diệp Uẩn Ninh, kẻ bắt cóc nói.Tuyệt quá!
Tên cầm đầu quát: “Đừng mất cảnh giác. Lục soát người cô ta một chút, đừng để lộ chút sơ hở nào khiến cảnh sát chú ý.”Những người còn lại rất nghe lời hắn, ngoài quần áo, mọi thứ trên người Diệp Uẩn Ninh, kể cả hoa tai, đều bị vứt đi.
Những người còn lại rất nghe lời hắn, ngoài quần áo, mọi thứ trên người Diệp Uẩn Ninh, kể cả hoa tai, đều bị vứt đi.Phó Hoài khó hiểu cất điện thoại, quyết định đến công ty trước.
Gã đàn ông cẩn thận kiểm tra điện thoại di động của Diệp Uẩn Ninh, sau khi chắc chắn cô không giở trò gì mới tuỳ tiện ném nó đi.Cô thở dài trong lòng một tiếng, dường như không thể tốc chiến tốc thắng được rồi.
“Xoá sạch dấu vết, đừng để cảnh sát tìm ra manh mối nào, nhanh chóng rời khỏi đây thôi.” Gã đàn ông cẩn thận ra lệnh.Các người đang bắt cóc người khác, không sợ phải ngồi tù à?
Một nhóm người nhanh nhẹn xóa sạch dấu vết, nhanh chóng ôm Diệp Uẩn Ninh biến mất vào trong núi. Sau đó, họ lên chiếc xe được giấu sẵn và chạy về một hướng không biết tên.Sau khi Phó Hoài kết thúc cuộc hẹn, anh lại ngồi đó một lúc, thấy không có cuộc gọi nào từ Diệp Uẩn Ninh, anh không nhịn được mà gọi điện nhưng chỉ nhận được tín hiệu bận ở đầu dây bên kia.
Đương nhiên, Diệp Uẩn Ninh sẽ không thật sự bị hôn mê, cô chỉ tương kế tựu kế mà thôi.”
Nhóm người trước mặt này rõ ràng chỉ là tay sai, cô muốn nhìn ra kẻ chủ mưu thực sự đứng sau hơn.”
Cô rất tỉnh táo, thần thức của cô quét qua khung cảnh trên đường, nhìn họ đưa cô đi càng lúc càng xa.” Thịnh Lê Na luống cuống, vội vàng kéo người đàn ông, “Tiếu Ninh, anh đừng đi.
Cô thở dài trong lòng một tiếng, dường như không thể tốc chiến tốc thắng được rồi. Cô hy vọng Phó Hoài sẽ không đợi cô quay về, không bị lo sợ quá mức.Sau khi Ngu Tịch Lam nghe được tin tức, cô đánh rơi đồ trên tay, sắc mặt trắng bệch, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Năm nay quá xui xẻo, Uẩn Ninh lại bị bắt cóc!
Phía bên kia.”Được, em chờ anh về!
Sau khi Phó Hoài kết thúc cuộc hẹn, anh lại ngồi đó một lúc, thấy không có cuộc gọi nào từ Diệp Uẩn Ninh, anh không nhịn được mà gọi điện nhưng chỉ nhận được tín hiệu bận ở đầu dây bên kia.Nếu không phải hắn chưa nắm hết cổ phần của tập đoàn nhà họ Thịnh, tạm thời còn cần dùng danh nghĩa Thịnh Lê Na để kiểm soát công ty thì hắn đã sớm vứt bỏ cô ta rồi.
Anh cau mày một chút, chẳng lẽ trên núi không có tín hiệu?Tiếu Ninh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác ở bên ung dung thong thả mặc vào: “Ý là tôi sẽ rời công ty, cô tự lo liệu đi!
Gọi lại một lần nữa, vẫn không có ai trả lời.”
Phó Hoài khó hiểu cất điện thoại, quyết định đến công ty trước. Nếu Diệp Uẩn Ninh trở về, nhất định cô sẽ về công ty trước tiên.Gọi lại một lần nữa, vẫn không có ai trả lời.
Ngày hôm đó, anh ở công ty đợi đến khuya nhưng vẫn không thấy Diệp Uẩn Ninh xuất hiện, gọi điện cũng không có ai nhấc máy.Dạo này bận rộn việc công ty nên tôi cũng hơi lơ là cô thật.
Khi anh vội vã trở về nơi ở với khuôn mặt tái nhợt, căn phòng trống rỗng.“Xoá sạch dấu vết, đừng để cảnh sát tìm ra manh mối nào, nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Anh lại vội vàng đến nghĩa trang.Thịnh Lê Na vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lo lắng hỏi: “Vậy công ty phải làm sao?
Khi đó, anh vẫn còn ảo tưởng, có lẽ Diệp Uẩn Ninh quá buồn nên cắt đứt liên lạc.Cô ta quên mất sự tàn nhẫn và thô bạo của Tiếu Ninh đối với mình, chỉ lo xả hết cảm xúc trong lòng.
Nhưng khi nhìn thấy nghĩa trang không có một bóng người, Phó Hoài cuối cùng cũng ý thức được một sự thật: Diệp Uẩn Ninh đã mất tích.Nhóm người trước mặt này rõ ràng chỉ là tay sai, cô muốn nhìn ra kẻ chủ mưu thực sự đứng sau hơn.
Sau khi Ngu Tịch Lam nghe được tin tức, cô đánh rơi đồ trên tay, sắc mặt trắng bệch, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Năm nay quá xui xẻo, Uẩn Ninh lại bị bắt cóc!