Vì vậy, chỉ có thể hi sinh đại nữ nhi thôi...
Sắc mặt Thư Ninh trầm xuống, nàng vừa định nói gì đó thì một thanh âm lười biếng, tùy ý từ phía trước truyền đến, êm tai như nhạc khúc.
"Nếu nàng không muốn gả, ai cũng không thể miễn cưỡng nàng."
Nghe vậy, Thư Ninh hơi sửng sốt, vừa quay đầu liền nhìn thấy thân ảnh thon dài dưới ánh mặt trời chậm rãi bước đến.
Dung mạo nam nhân tuấn mỹ như thần, trên môi chứa ý cười lười biếng, một thân trường bào màu ngân nguyệt bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tô Sương đã sớm biết Thư Ninh nhặt một nam nhân về, nhưng mấy ngày nay vẫn chưa từng nhìn thấy nam nhân kia, không ngờ hắn tuấn mỹ đến vậy, trong lòng lập tức ghen ghét vận khí của Thư Ninh.
Tại sao nàng không nhặt được tuyệt thế mỹ nam như vậy?
Hắn so với Kim Khải quả thật là một trên trời một dưới đất, không cách nào so sánh được...
"Ngươi là ai?" sắc mặt Tô Chấn trầm xuống, lạnh giọng hỏi, "Chuyện của Tô gia ta còn chưa tới lượt ngươi quản."
"Xin lỗi", Tử Thiên Cảnh tươi cười lười biếng, "Ta nợ nàng một ân tình, cho nên, nếu nàng không muốn gả đến Nguyên gia, vậy... không thể miễn cưỡng!"
Thư Ninh hồi phục tinh thần, lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, tuy ta cứu mạng ngươi nhưng cũng không nghĩ muốn ngươi trả ơn, hiện tại ngươi đã khôi phục tương đối rồi, có thể lập tức rời khỏi nơi này! Đừng quản chuyện của ta!"
Nguyên Lạc Tâm là cường giả linh nguyên, nếu đối địch với hắn, tiểu tử này không hề có phần thắng, nàng cứu hắn không phải muốn liên lụy hắn...
Hiện giờ cũng chỉ còn cách làm hắn rời đi...
Tử Thiên Cảnh tươi cười càng thêm lười biếng, dời mắt về phía nữ tử bên cạnh: "Ta không thích nợ ân tình của người khác..."
Thư Ninh sửng sốt, muốn nói gì đó lại phát hiện không nói nên lời.
"Hừ!" Tô Chấn hừ lạnh, "Tiểu tử thúi không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đối nghịch với Tô gia? Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Oanh!
Khí thế toàn thân Tô Chấn bắt đầu khởi động, như một thanh kiếm sắc bén nha nhanh chóng xẹt qua không trung nhằm về phía Tử Thiên Cảnh, bàn tay như móc câu hướng về phía cổ họng hắn, ánh mắt cực kì âm trầm.
Từ đầu đến cuối, Tử Thiên Cảnh đều thản nhiên chắp tay sau gáy, không thèm để ý liếc mắt Tô Chấn, chỉ một ánh mắt đã khiến thân thể Tô Chấn hung hăng chấn động rồi rơi xuống đất...
"Ngươi..." Tô Chấn khiếp sợ trừng to mắt, run run nói, "Linh nguyên, ngươi lại là cường giả linh nguyên..."
Giờ phút này, mọi người đều ngây ngẩn, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ của nam nhân, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi...
Thư Ninh kinh ngạc há hốc miệng nhìn nam nhân lười biếng tùy ý kia. Nói thế nào nàng cũng không ngờ tới, nam nhân bị trọng thương mà mình nhặt về lại là một cường giả linh nguyên!
Không biết dạng cha mẹ nào mới có thể sinh ra một nhi tử biến thái như vậy...
"Linh nguyên?"
Một thanh âm đột nhiên truyền đến, Tử Thiên Cảnh ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dừng ở khuôn mặt già nua của Nguyên Lạc Tâm...