Mộ Như Nguyệt nhìn thấy tình cảm phức tạp trong mắt nam nhân, bất giác khẽ thở dài nói: "Phượng Kinh Thiên, ngươi nên buông xuống."
Buông?
Phượng Kinh Thiên cười khổ, nói dễ hơn làm? Chẳng qua, hiện tại hắn đã không hi vọng xa vời gì, bởi vì hắn đã hóa thanh ma, không xứng với nữ nhân này...
"Phượng Kinh Thiên, ta đã gả làm vợ người khác, còn có con của hắn, cho nên ngươi đừng lãng phí tình cảm của mình với ta nữa." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói.
Phượng Kinh Thiên cũng không đáp lời, ánh mắt chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, tựa như muốn khắc sâu hình bóng nàng trong đầu....
"Sư huynh", phấn y nữ tử bước đến trước mặt Phượng Kinh Thiên, nở nụ cười tuyệt mỹ, rồi quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Tiêu Như Nguyệt, ngươi còn nhớ ta không?"
Mộ Như Nguyệt nhìn đối phương, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Tiêu Tĩnh?"
Từ sau khi Tiêu Tam gia chết, Tiêu Tĩnh cũng biến mất, không ngờ lại gặp nhau ở đây, hơn nữa, nàng gọi Phượng Kinh Thiên là sư huynh?
Đối với nữ nhân này, Mộ Như Nguyệt thật sự không có chút hảo cảm nào.
Cũng không biết vì sao, mặc dù đang nói chuyện với nàng, nhưng lại có một loại cảm giác rất không thoải mái, ngay cả khi đối mặt với Tử Phượng, nàng cũng không có loại cảm giác này...
Cho nên, không phải bởi vì không thích mà có cảm giác này, hẳn là còn có nguyên nhân gì khác...
"Ngươi có chuyện gì sao?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, ngữ khí thản nhiên, lãnh đạm.
Tiêu Tĩnh hơi sửng sốt: "Hình như ngươi không thích ta."
"Đúng vậy", Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, "Tuy nói ngươi tự tay giết phụ thân ngươi, nhưng ta vẫn không có hảo cảm gì với ngươi, ngay cả bản thân ta cũng không biết vì sao."
Tiêu Tĩnh tươi cười xinh đẹp: "Tốt xấu gì chúng ta cũng là người Tiêu gia, ngươi nói lời này quá tuyệt tình rồi, nếu đã gặp nhau ở đây, không bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm? Sư huynh, ngươi nói được không?"
Phượng Kinh Thiên cau mày, ánh mắt tàn nhẫn thị huyết nhìn Tiêu Tĩnh, cười nói: "Tiêu Tĩnh, ngươi muốn giở trò gì? Nếu ngươi không an phận, ta không ngại nói với sư phụ, lấy lại những thứ hắn đã truyền cho ngươi."
Trong mắt Tiêu Tĩnh hàm chứa ủy khuất, cắn chặt môi, nói: "Ta biết rồi, ta sẽ không nói thêm gì nữa, thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, ngươi cũng đừng nói cho nghĩa phụ biết, về sau hắn sẽ không cho ta ra ngoài nữa."
Phượng Kinh Thiên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng, sau đó dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, trong đôi mắt phượng lại dâng lên tình cảm khác thường.
"Thật ra, ta đã sớm biết, ngươi nhất định sẽ đến đại hội tiên y, cho nên ta cũng tới..."
Đúng vậy, hắn tới đây chỉ bởi vì nàng mà thôi....
Nếu không, sao hắn có thể đến tham dự đại hội này?
Mộ Như Nguyệt khẽ thở dài, phức tạp nói: "Phượng Kinh Thiên, bây giờ, ngươi biến hóa rất lớn, người đã ma hóa, không thể thị huyết, nếu không sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma, trở thành một ma đầu chỉ biết giết chóc, mà người bị ma hóa lại có thiên phú cực cao, trong một thời gian ngắn sẽ có tiến bộ vượt bậc, hơn nữa, sau khi hoàn toàn nhập ma thì sẽ không nhận thức bất kì ai! Phượng Kinh Thiên, ta không hi vọng sẽ có ngày đó, ta cũng không hi vọng cuối cùng sẽ đối địch với ngươi."