Mộ Như Nguyệt vừa bước qua cánh cửa, một hơi thở cường đại đã ập đến trước mặt, nàng vội nghiêng người né tránh, trong phòng chợt vang lên một tiếng rống to chấn động không trung.
Rống!
Ma thú không lập tức nhào vào Mộ Như Nguyệt mà xoay người phóng đi, chỉ trong chớp mắt, khí thế toàn thân ma thú bộc phát, lực lượng kinh người làm hô hấp Mộ Như Nguyệt cứng lại....
Nàng lui về phía sau, ngưng tụ tinh thần lực thành vũ khí, phóng thẳng về phía ma thú hung mãnh.
Nhưng ma thú kia lại xuyên qua công kích, nhanh chóng đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, giơ tay đánh nàng bay sang một bên.
Mộ Như Nguyệt ngã thật mạnh xuống đất, chưa kịp chuẩn bị thì ma thú lại tấn công lần nữa...
Trong lúc khẩn cấp, nàng vội vàng lăn mấy vòng trên mặt đất, trong nháy mắt, móng vuốt ma thú hung hăng đạp xuống.
Oanh một tiếng, mặt đất bị đạp lún thành một cái hố lớn...
"Cứ như vậy thì không ổn, ma thú này mạnh hơn hẳn những ma thú trước." Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe nhìn ma thú hung mãnh này.
Rống!
Ma thú rống lên một tiếng, hàm răng nhầy nhụa nước dãi, xoay người dùng tốc độ nhanh nhất nhắm thẳng về phía Mộ Như Nguyệt....
Bên ngoài, mọi người không chớp mắt nhìn dược tháp, thậm chí còn quên cả hô hấp...
Lúc này có rất nhiều người không thể qua cửa, bị truyền tống ra ngoài, bất quá chỉ cần thông qua thi đấu đều có thể cưỡng chế truyền tống ra ngoài bất cứ lúc nào....
Một tia sáng hiện lên, nữ tử tuyệt sắc bỗng xuất hiện trên sân thi đấu.
Trên mặt nàng là nụ cười tự tin, chờ đợi những thanh âm hoan hô ca tụng, phải biết rằng, trong số thí sinh dự thi, đại khái chỉ có một mình nàng lên được đến tầng tám...
Cho nên, trận tỷ thí này, người xuất sắc nhất dĩ nhiên là nàng.
Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện tình huống có chút không thích hợp...
Yên tĩnh!
Cả sân thi đấu đều rất yên tĩnh....
Tô Sương hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn mọi người đứng ngây ngốc trên sân, nhìn theo tầm mắt bọn họ, vừa nhìn nàng liền biến sắc.
"Tầng chín và tầng mười? Làm sao sẽ có người lên được tầng chín và tầng mười?"
Nàng nhịn không được run lên.
Vốn nghĩ rằng mình xuất sắc nhất, không ngờ lại có người lên tới tầng chín và tầng mười...
Tô Sương vội vàng bụm chặt môi, đè lại tiếng kinh hô sắp phát ra.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trong tầng chín lóe lên một tia sáng, một thân ảnh xuất hiện trong sân thi đấu...
Đó là một nam nhân áo đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ vàng kim, nhưng không biết vì sao, hắn mang lại một loại cảm giác rất âm trầm khủng bố.
Tựa như sứ giả địa ngục, phất tay là có thể lấy mạng người khác...
Tô Sương phẫn nộ nhìn nam nhân kia, giống như nam nhân này đoạt mất hào quang của nàng, nhưng càng làm nàng căm hận hơn là người đột phá tầng mười!
Không phải Xuyên Cốc hộ pháp đã nói tuyệt đối không ai có thể lên đến tầng mười sao? Hiện tại sao lại thế này....
"Còn hai phút nữa."
Xuyên Cốc ngước mắt nhìn dược tháp, trong lòng có chút phức tạp.
Hết thời gian thi đấu nàng sẽ bị truyền tống từ tầng mười ra ngoài, nhưng từ khi xây dựng dược tháp đến nay chưa ai đột phá được tầng mười, lúc này, trong lòng hắn vừa hi vọng nàng có thể đột phá, lại vừa không muốn như thế...
PS: Hoa đào của Nguyệt tỷ sắp lên sàn rồi... oh yeah!