Chủ nhân hội đấu giá vô cùng phẫn nộ.
Mình rõ ràng đã đưa giao nhân kia cho Ngũ hoàng tử, kết quả Ngũ hoàng tử làm mất người, lại chạy tới đây gây phiền toái cho mình, đây rõ ràng là cố ý!
Nhưng Vưu Kỳ lại khăng khăng là mình căn bản không mang giao nhân kia về phủ, hơn nữa, còn bắt hội đấu giá đền linh thạch!
Lập tức, mọi người hiểu được dụng ý của Vưu Kỳ.
Rõ ràng là chính hắn cho rằng cái giá một ngàn linh thạch cao cấp là quá cao, trong lòng hối hận, lại không muốn từ bỏ nam nhân tuyệt sắc kia, cho nên mới dùng biện pháp này đòi lại linh thạch…
Vì thế, mọi người đều cảm thấy khinh thường đối với hành vi của hắn.
Dù sao, ngày đó có rất nhiều người chứng kiến Vưu Kỳ mang giao nhân đi, bây giờ lại đến hội đấu giá đòi người, không phải muốn lấy lại linh thạch thì là gì?
Vưu Kỳ cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.
Không có được người, còn tổn thất một ngàn linh thạch cao cấp, bây giờ còn bị nhiều người nghi ngờ như vậy…
Choang!
Bộp bộp bộp!
Trong phòng vang lên tiếng đồ sứ rơi vỡ.
Sắc mặt Vưu Kỳ xanh mét, cắn răng nói: “Một ngàn linh thạch cao cấp cơ bản đã là toàn bộ gia sản của ta! Nhưng bây giờ lại mất cả chì lẫn chài, mà nếu không phải tại Mộ Như Nguyệt, ta cũng sẽ không hô giá trên trời, một ngàn linh thạch cao cấp!”
Tất cả đều tại nữ nhân đáng chết kia!
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng!
Nghĩ đến đây, trong mắt Vưu Kỳ xẹt qua tia tàn nhẫn.
--------------------
Mấy ngày gần đây, Vưu Hi luôn thấy trong lòng buồn bực.
Nguyên nhân là vì Đỗ Phỉ Phỉ luôn trốn tránh hắn.
Mỗi lần nàng tới tìm Mộ Như Nguyệt đều cố tình đi đường vòng, dù vô tình gặp hắn cũng làm bộ như không quen biết.
Điều này khiến Vưu Hi cảm thấy rất khó chịu.
Vì thế, khi biết hôm nay Đỗ Phỉ Phỉ sẽ đến tìm Mộ Như Nguyệt, hắn liền cố ý chờ trước ở con đường nàng sẽ đi qua.
Từ xa đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh đi đến.
Thiếu nữ dường như cũng nhìn thấy hắn, hơi sửng sốt một chút liền xoay người muốn chạy, nhưng Vưu Hi lại nhanh hơn một bước, tiến lên túm chặt tay nàng…
“Đỗ Phỉ Phỉ, bổn hoàng tử là sói hay lão hổ? Tại sao ngươi nhìn thấy ta liền bỏ chạy?”
Vưu Hi nghẹn một bụng lửa giận, nữ nhân đáng chết này, không phải lúc trước thường xuyên dây dưa hắn à? Sao bây giờ nhìn thấy hắn liền chạy? Hơn nữa, loại cảm giác này làm trong lòng hắn rất không thoải mái…
Thân thể Đỗ Phỉ Phỉ cứng đờ, cuối cùng không tránh né nữa, nàng chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng Vưu Hi.
Đối diện với dung nhan tuấn mỹ này, nàng phải cố gắng lắm mới đè nén chua xót trong lòng, nói: “Thất hoàng tử, không phải ngươi không muốn ta dây dưa ngươi nữa sao? Ta cũng suy nghĩ thông suốt rồi, thay vì tiếp tục dây dưa như vậy, không bằng buông tay chúc ngươi hạnh phúc, ta cũng có thể từ bỏ quá khứ đau buồn, không cần phải đối mặt với những lời lạnh nhạt của ngươi nữa.”
Không ai biết, mội lần Vưu Hi châm chọc mỉa mai tổn thương nàng rất sâu, chẳng qua nàng chưa bao giờ biểu hiện ra mà thôi.
Hiện tại đã nghĩ thông suốt, cũng là thời điểm nàng nên buông tay.
Nhưng mà, trong lòng sao lại đau đến vậy…
“Đỗ Phỉ Phỉ!” Vưu Hi cầm chặt cánh tay nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Đỗ Phỉ Phỉ nhíu mày, trào phúng nói: “Ta đã buông tay ngươi rồi, ngươi lại muốn dây dưa ta, chẳng lẽ, Thất hoàng tử rốt cuộc động tâm, yêu ta rồi sao?”