Lúc này không chỉ Liệu Lượng mà ngay cả Ngũ Văn cũng đầy bụng lửa giận.
Thiên tài mà bọn họ một lòng muốn chào đón lại bị cự tuyệt ngoài cửa? Đúng là hai hỗn đản to gan!
Xuyên Cốc sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt khóc tang nói: "Liệu Lượng trưởng lão, tha mạng!"
"Tha mạng?" Liệu Lượng hừ lạnh, "Bây giờ biết cầu xin tha thứ? Sau khi trận đấu võ giả kết thúc, ta đã lập tức đến tìm Mộ Như Nguyệt và Thiên Thừa Ngôn, khẩn cầu bọn họ một hồi, Thiên Thừa Ngôn mới đồng ý gia nhập Đan Môn, còn Mộ Như Nguyệt mà ta muốn mời nhất thì cự tuyệt! Ngay cả ta còn bị từ chối, ngươi cho rằng bọn họ thèm cái sự cho phép của ngươi lắm chắc? Còn cái gì mà vĩnh viễn từ chối ngoài cửa? Ngươi cmn là cái thá gì? Cầm lông gà làm lệnh tiễn!"
Trong Đan Môn, tính tình Liệu Lượng được xem như tương đối tốt, bây giờ cũng tức đến mức chửi tục.
Bất quá, Ngũ Văn thì không táo bạo như vậy, nhưng khí thế trên người trực tiếp làm hai người kia run rẩy, suýt nữa ngã nhào trên mặt đất.
"Liệu Lượng may mắn hơn ta, trước khi ta tới, Thiên Thừa Ngôn đã bị Đan Môn đoạt mất rồi, về phần Mộ Như Nguyệt, ta hứa cho nàng vị trí đệ tử hạch tâm mà nàng còn cự tuyệt ta! Ha ha!" Ngũ Văn cười khẽ, toàn thân lộ ra hàn khí lạnh thấu xương, "Cự tuyệt thì thôi vậy, duy trì quan hệ tốt với nàng cũng không tồi, một tuyệt thế thiên tài như vậy chỉ có thể mượn sức chứ không thể đối địch, nếu không một khi nàng trưởng thành thì chính là ác mộng, huống chi nàng còn là một thiên giai trung cấp đan dược sư! Biết được kết quả này, ngươi không nghĩ biện pháp cứu vãn quan hệ mà còn muốn đuổi người ta đi! Cảnh Minh, xem ra ngươi không cần vị trí hộ pháp này nữa!"
Cảnh Minh vội vàng quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: "Ngũ Văn trưởng lão, thuộc hạ biết sai rồi, ta thật sự không biết ngài đã sớm mời nàng."
"Ha ha", nụ cười trên mặt Ngũ Văn càng lạnh hơn, "Ý ngươi là, nếu lần này ta không tới đây, cũng không mời nàng, vậy nàng cũng chỉ có thể bị các ngươi đắc tội đến chết?"
Giờ phút này, Cảnh Minh rất hoảng sợ, nếu hắn sớm biết chuyện này, nói thế nào hắn cũng không đáp ứng Tô Sương...
"Trưởng lão, chuyện này không liên quan đến ta, thật sự không liên quan đến ta", trong lòng Xuyên Cốc chấn động, vội vã nói, "Là nàng, là Tô Sương, tất cả đều tại nàng! Là nàng mua chuộc ta và Cảnh Minh, bảo chúng ta đối phó bằng hữu của Thư Ninh! Ta... ta chỉ nhất thời hồ đồ mới đáp ứng nàng, nàng mới chính là đầu sỏ!"
Nhất thời, những người xung quanh đều nhìn về phía Tô Sương, nghị luận ầm ĩ, ánh mắt khinh bỉ hèn mọn.
Rõ ràng, lúc này không ai còn hảo cảm gì với Tô Sương nữa, vài gia tộc có hợp tác làm ăn với Tô gia cũng bắt đầu suy xét xem lần tới có nên hợp tác tiếp hay không.
Hơn nữa, cả đời này, nàng đừng nghĩ đến chuyện gia nhập hai đại thế lực này nữa!
Nhìn tình huống trước mắt, đầu óc Tô Sương choáng váng, cho đến khi nghe Xuyên Cốc nhắc đến tên mình mới hồi phục tinh thần, sắc mặt tái nhợt, run rẩy.
Xong rồi, lần này nàng hoàn toàn xong rồi...
Dù thế nào Tô Sương cũng không ngờ tới Thiên Thừa Ngôn đã sớm được trưởng lão Đan Môn mời gia nhập, nàng còn ngu ngốc đi mua chuộc hộ pháp của hai thế lực, để rồi tự chuốc họa cho bản thân...
Sớm biết như thế, nàng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện đó...