"Ta cũng không rõ lắm..."
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, trong lòng bất giác chấn động sâu sắc...
Luồng sáng trắng từ đan đỉnh trước mặt Mộ Như Nguyệt khuếch tán ra chiếu khắp không trung...
Dưới bầu trời xanh thẳm là một khung cảnh kinh diễm tráng lệ.
Rồi sau đó, bọn họ giống như bị xiềng xích giam cầm không cách nào nhúc nhích, sợ hãi ngóng nhìn thân ảnh bạch y dưới cuồng phong...
"Đan dược thần giai vừa xuất hiện, tất cả võ giả dưới cấp thần đều là con kiến!"
Sắc mặt thành chủ tái nhợt, trong mắt rốt cuộc lộ vẻ sợ hãi.
Từ xưa đã có một truyền thuyết, đan dược thần giai xuất thế, tất cả võ giả dưới cấp bậc thần đều là con kiến nhỏ bé đối với người luyện chế ra đan dược...
Ánh sáng của đan dược thần giai đủ để khiến mọi người không thể nhúc nhích, tuy chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn nhưng cũng đủ để làm rất nhiều chuyện...
Nha đầu này, nàng vậy mà... luyện chế ra đan dược thần giai?
Thành chủ suýt phát điên, hắn căn bản không muốn tin tưởng chuyện này, nhưng có một số chuyện lại không thể không tin...
Nhìn bạch y nữ tử bao phủ trong vầng sáng trắng từ từ đi về phía mình, trái tim thành chủ tựa như bị nỗi sợ hãi gặm cắn, toàn thân khẽ run rẩy.
"Không!"
Một tiếng thét tê tâm liệt phế mang theo sự sợ hãi tột độ vang dội khắp không trung.
Nhưng mà, đã không còn kịp rồi...
Là sự ngu xuẩn của hắn đã hại chết hắn!
Nếu không phải lúc đầu hắn quá tự tin vào bản thân, cho rằng Mộ Như Nguyệt không phải đối thủ của hắn thì cũng sẽ không ngu ngốc đến mức không ngăn cản nàng...
Hiện tại, hối hận thì đã muộn.
Một tia sáng đỏ xẹt qua không trung, máu từ cổ họng hắn phun ra ào ạt, thân thể cứng đờ, sau đó từ từ ngã xuống đất...
Phanh!
Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất tựa như hoa hồng yêu diễm chiếu vào mắt mọi người...
Đã chết?
Thành chủ đại nhân cường hãn vô địch cứ chết đi như vậy?
Mọi người chấn động, kinh ngạc nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, thời điểm nàng xoay người lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng thời quỳ rạp xuống đất.
"Tham kiến tân thành chủ đại nhân!"
Thành luyện ngục trước nay đều sinh tồn bằng cách đào thải, ai có thể giết thành chủ đời trước thì người đó chính là tân thành chủ của bọn họ...
Hắn, cũng đã từng giết thành chủ trước để thượng vị.
"Ta không phải thành chủ của các ngươi", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, chỉ chỉ Lữ Dương phía sau, "Thành luyện ngục, hắn quản lý."
Lúc này Lữ Dương còn khiếp sợ chưa hồi phục tinh thần, ngây ngốc nhìn Mộ Như Nguyệt. Lúc đầu, hắn cho rằng nàng là đệ tử của Hư Vô đại sư.
Nhưng không ngờ, nữ tử từng không được hắn để vào mắt này lại là đan dược sư thần giai?
Trời ạ, thế giới này còn có thể điên cuồng hơn nữa không?
Trong lúc Lữ Dương còn đang khiếp sợ, thanh âm nữ tử lọt vào tai làm hắn lập tức hồi phục tinh thần, cung kính nói: "Chủ nhân yên tâm, ta sẽ thay ngươi quản lý thành luyện ngục thật tốt, đợi chủ nhân trở về bất cứ lúc nào."
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu.
Lữ Dương đã bị nàng luyện chế thành con rối, cả đời này sẽ không phản bội nàng cho nên nàng mới có thể tín nhiệm hắn như vậy...
"Ân?"
Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía một bóng dáng run rẩy đứng trong đám người, cười lạnh nói: "Nhớ thanh trừ sạch sẽ dư nghiệt!"