"Đại sư, ngươi khen ngược, đẩy ta lên sân khấu còn mình thì núp phía sau, hại ta khoảng thời gian này suýt nữa bị nhiệt tình của đám người kia hù chết." Hải Uy nhìn nữ tử nhắm mắt ngồi trên giường điều tức, ai oán nói.
Mộ Như Nguyệt mở mắt ra, nhàn nhạt hỏi: "Gần đây tình hình tuyển người thế nào?"
Vừa nói đến chuyện này, Hải Uy lập tức hưng phấn, thao thao bất tuyệt: "Đại sư, ngươi không biết, gần đây không chỉ người Phong Bắc bình nguyên mà còn có võ giả ở những địa phương khác cũng đến, hiện tại thế lực phủ quận chủ chúng ta càng lúc càng lớn, không bao lâu nữa là có thể quật khởi ở Phong Bắc bình nguyên rồi. Chẳng qua, có một số việc ta phải nhắc nhở ngươi, nơi này chỉ là một Nam Dương quận nho nhỏ mà thôi, Phong Bắc bình nguyên cường giả nhiều không đếm xuể. Ngươi đã nghe nói đến Tôn giả áo xám chưa?"
"Tô giả áo xám?" Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, khó hiểu hỏi.
"Không sai!" Hải Uy cười đắc ý, "Tôn giả áo xám kia là đệ nhất cường giả ở Phong Bắc bình nguyên, có điều hắn thích nhàn tản, không thích bị các thế lực trói buộc, càng không muốn bị quấy rầy thanh tịnh, cho nên vẫn luôn ẩn cư ở một trấn nhỏ, nơi đó cũng là nơi an tĩnh thái bình nhất của Phong Bắc bình nguyên, không có bất kì ai dám giết người trên địa bàn của Tôn giả áo xám, đã từng có người không tin đi khiêu khích tôn giả áo xám, kết quả, bị hắn giết xương cốt cũng không còn!"
"Tôn giả áo xám lợi hại vậy sao?"
"Đương nhiên rồi! Cho đến nay không ai biết Tôn giả áo xám bao nhiêu tuổi, cũng không ai biết rốt cuộc thực lực của hắn đến trình độ nào, mấy năm trước sư phụ mang ta đi bái kiến Tôn giả áo xám, ngươi nghĩ xem, thực lực của lão sư phụ ta mạnh thế nào? Ở trước mặt Tôn giả áo xám lại bày ra vẻ đáng thương!"
Mộ Như Nguyệt không biết thực lực của Tôn giả áo xám, nhưng nàng biết cấp bậc của Thông Huyền. Ngay cả Thông Huyền cũng không dám lỗ mãng trước mặt Tôn giả áo xám, như vậy hắn quả thật rất mạnh...
"Cho nên, ngươi cố gắng đừng trêu chọc Tôn giả áo xám này, thực lực của hắn quá cường đại, nghe nói đã đến mức có thể chỉ tay lật trời rồi!"
"Chỉ cần hắn không trêu chọc ta, ta cũng sẽ không trêu chọc hắn, nhưng ta không phải loại người có thể nén giận." thanh âm Mộ Như Nguyệt thản nhiên như gió thoảng qua trong sân viện yên tĩnh.
Nếu hắn trêu chọc nàng trước, có lẽ hiện tại nàng chưa có đủ thực lực nhưng chờ đến khi nàng có đủ thực lực, tất nhiên sẽ báo thù!
Có điều, người khác không trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không chủ động đi chọc người khác...
"Hải Uy, ngay mai ta muốn cùng bọn Văn Hạo và Thu Mi đi thám hiểm lăng mộ, cho nên phủ quận chủ này tạm thời giao cho ngươi."
Hải Uy hơi sửng sốt: "Không cần ta đi cùng ngươi?"
"Không cần." Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói.
"Vậy ngươi dẫn theo mấy người kia đi, hai huynh đệ Vương Thụ, Vương Hải cũng là cường giả thần vương, bọn họ đi theo ít nhất cũng có thể giúp được ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, phỏng chừng ta sẽ bị sư phụ đánh chết!" Hải Uy bĩu môi nói.
Quan trọng hơn là, hắn không muốn nữ nhân này xảy ra chuyện gì, một thiên tài như vậy mà biến mất sẽ là tổn thất lớn của Thần giới...
"Một mình ta đi là đủ rồi, mang nhiều người chỉ thêm vướng bận thôi."
Lăng mộ quá nguy hiểm, nếu nhiều người đi sẽ không có lợi gì! Trừ phi không quan tâm sống chết của những người đó!
Cho nên, Mộ Như Nguyệt không muốn dẫn theo ai đi lăng mộ, nếu gặp nguy hiểm, nàng sẽ không rảnh bận tâm những người khác...