Đôi mắt tím kia làm gì có chút dáng vẻ bị khống chế? Lãnh lẽo khiến lòng nàng trầm xuống....
"Không! Không có khả năng!"
Vì sao? Vì sao độc con rối mất đi hiệu lực?
Người cảm thấy khiếp sợ còn có Đổng Phi Nhiên, độc kia rõ ràng là hắn hạ, đối với Dạ Vô Trần lại mất đi hiệu lực.... sao có thể?
Sắc mặt hắn trầm xuống, đáy mắt dâng lên sóng to gió lớn.
"Các ngươi tò mò vì sao bổn vương không trúng độc?" Dạ Vô Trần cong khóe môi, cười âm lãnh, "Chỉ bằng độc con rối mà muốn khống chế bổn vương, các ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi, đừng quên, thê tử của bổn vương là đan dược sư!"
Ngay từ đầu, bọn họ đã biết nước trà bị hạ độc. Dạ Vô Trần mát xa chân cho Mộ Như Nguyệt trước mặt công chúng cũng không phải vì ân ái, mà thừa dịp đó Mộ Như Nguyệt đã nhét giải độc đan vào tay hắn.
Một chút độc con rối nho nhỏ, làm sao có thể che mắt bọn họ?
Dạ Vô Trần cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Lam Nguyệt sắc mặt tái nhợt, vì để dụ nữ nhân này xuất hiện, cũng không uổng công hắn diễn kịch...
"Vì sao? Ngươi rõ ràng không trúng độc, tại sao còn phải lừa gạt chúng ta?" Sắc mặt Lam Nguyệt đại biến, không còn ưu nhã thong dong như trước, phẫn nộ quát lớn.
"Chuyện này để ta giải thích đi." Mộ Như Nguyệt nhìn Lam Nguyệt, thần sắc lạnh nhạt, "Bởi vì ngươi cố ý thu liễm hơi thở, cho nên vừa rồi ta không tìm được ngươi, bất đắc dĩ để Vô Trần giả bộ trúng độc mắc bẫy của các ngươi, trong nháy mắt ngươi biết hắn trúng độc, tim ngươi đập mạnh một chút, cho nên chúng ta mới phát hiện ngươi."
Bất quá chỉ dựa vào thực lực của Lam Nguyệt còn không thể làm được như thế, trên người nàng hẳn là mang theo bảo vật gì đó....
Sắc mặt Lam Nguyệt trầm xuống.
Nàng biết lần này mình thua rồi, hoàn toàn thua, bất luận là phương diện nào nàng đều kém nữ nhân này, hiện tại cũng vậy!
Nàng cười khổ, nụ cười nồng đậm hàn khí, ánh mắt sắc bén nhìn Mộ Như Nguyệt: "Cho dù là vậy, ngươi cho rằng các ngươi còn có thể kê cao gối mà ngủ sao? Đừng có nằm mơ, các ngươi sẽ không tưởng tượng được cường giả đứng sau lưng ta sẽ ra tay với các ngươi thế nào đâu!"
Một cường giả không tưởng tượng được?
Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần nhìn nhau, ánh mắt trầm xuống. Xem ra Lam Nguyệt không phải chủ mưu, sau lưng nàng còn có người khác....
"Nói cho ta biết, mục đích của các ngươi." Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt, trong mắt lộ ra hàn ý.
Lam Nguyệt cười lạnh, chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở mắt ra: "Kế hoạch này đã thất bại, nói cho các ngươi cũng không sao, ta muốn tinh nguyên của Dạ Vô Trần, chỉ có cách song tu mới có thể có được tinh nguyên, mà đại tiểu thư phủ Thành chủ là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc cuối cùng vẫn thua trong tay các ngươi, ha ha."
Chỉ có tinh nguyên của nam nhân này mới có thể giúp nàng hoàn thành chuyện kia, như vậy xem ra chỉ có thể lui mà cầu bước tiếp theo...
"Lam Nguyệt cô nương, ngươi nói vậy là có ý gì?" Đổng Phi Nhiên kinh ngạc nhìn Lam Nguyệt, ngẩn ngơ hỏi.
Lam Nguyệt cười lạnh: "Thành chủ đại nhân, xin lỗi, ta lợi dụng ngươi, cái gì thiên địa tinh khí kia là ta truyền ra, bất quá ra cũng không còn cách nào khác, vì đạt được mục đích của mình...."