Thiên Diệp cắn chặt môi, khiếp sợ nhìn Mộ Như Nguyệt...
Chỉ thấy cái vòng ngọc trên cổ tay nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước ẩn chứa sát khí thị huyết, nó thong thả bò từ cổ tay Mộ Như Nguyệt xuống, biến thành một quái vật khổng lồ.
Dù Y Liên và Lisa đã từng nhìn thấy Tiểu Đằng rồi nhưng vẫn bị bộ dáng khổng lồ này chấn kinh, nhất thời không thể hồi phục tinh thần, cứ ngây ngốc đứng nhìn...
Tiểu Đằng đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt, thè lưỡi về phía đám ma thú kia. Nhưng lúc này đám ma thú đã mất đi lý trí, vẫn tiếp tục chạy như điên về phía này.
Thấy đám ma thú kia không bị uy nghiêm của mình dọa sợ, Tiểu Đằng hoàn toàn nổi giận, thè cái lưỡi thật dài quét qua một lượt, nháy mắt đã cuốn một con ma thú vào miệng, "ừng ực" nuốt xuống.
"Mau, mau nhéo ta một cái!" Lisa vội vàng đẩy Y Liên đang sửng sốt bên cạnh, giống như bị kinh hách tột độ, thanh âm run rẩy, "Thần vương sơ cấp, ma thú thần vương sơ cấp thế mà bị nó nuốt chửng? Vậy nó là cấp bậc gì? Trung cấp hay cao cấp?"
Giờ phút này các nàng mới ý thức được người bạn cùng phòng của mình thâm tàng bất lộ...
"Nguyệt... Nguyệt Nhi." Lisa nuốt nước miếng, nhìn thân ảnh bạch y phía trước, "Ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu năng lực?"
Con rắn này chỉ trong nháy mắt đã hạ gục thần vương sơ cấp, buồn cười là Tiêu Vũ còn cho rằng dùng cách này có thể giết bọn họ...
Trên chiến trường, tràn ngập sát khí.
Mộ Như Nguyệt cũng không nhìn nữa, xoay người nhìn mấy người phía sau, chậm rãi đi tới: "Chúng ta nghỉ ngơi trước đã, chờ Tiểu Đằng giải quyết xong rồi đi."
"Được."
Mọi người gật gật đầu, đúng lúc này Thiên Diệp nhìn chăm chú phía sau Mộ Như Nguyệt, con ngươi co rụt lại, nôn nóng hô to: "Cẩn thận phía sau!"
Một con ma thú khổng lồ từ bụi cây bên cạnh nhảy ra, hung hăng đánh về phía Mộ Như Nguyệt.
Lúc Lisa và Y Liên quay đầu lại cũng nhìn thấy một màn này, sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài...
Nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, chưa ai kịp phản ứng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn...
Thời điểm Mộ Như Nguyệt sắp bị ma thú khổng lồ đánh trúng, một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, kéo nàng vào một lồng ngực ấm áp.
Hơi thở quen thuộc của nam nhân làm thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ, vừa ngước mắt liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tà mị kia...
"Vô Trần, chàng... sao lại ở chỗ này?"
Giờ phút này, tâm tình nàng thả lỏng, tựa như chỉ cần có hắn bên cạnh thì sẽ không xảy ra chuyện gì...
Dạ Vô Trần cong khóe môi, đôi mắt tím ôn nhu nhìn nữ tử trong ngực.
"Không yên tâm, cho nên đến xem nàng."
Hắn ôm chặt thân thể mềm mại của nữ tử, giống như muốn hòa tan nàng vào tận xương tủy, càng nhiều hơn là cảm giác mất đi mà tìm lại được...
"Nếu ta tới chậm một bước, chỉ sợ ta lại phải đau lòng..."
Sinh mệnh nữ nhân này luôn mạnh hơn những người khác, nhưng đối mặt với công kích bất ngờ của ma thú đỉnh thần tướng cũng sẽ bị trọng thương.