Nhưng hắn cũng biết, nam nhân kia sớm muộn gì cũng sẽ quay về, nhân thời gian này, hắn phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, nếu không, nàng sẽ lại bị cướp đi...
Mộ Như Nguyệt chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua một tia hàn ý.
"Hiện tại Vô Trần đang ở đâu?"
Bắc Quân nhìn nàng, nhếch môi nói: "Hắn và con bạch long kia đều đã đến nơi trước khi ngươi xuyên đến..."
Nơi trước khi nàng xuyên đến?
Tim Mộ Như Nguyệt run lên.
Đó không phải là Trung Hoa sao? Chẳng lẽ Vô Trần đến Trung Hoa?
"Muốn trở lại Trung Hoa, chỉ có cách trở thành thần, làm sao ngươi đưa hắn đến Trung Hoa được?"
Bắc Quân khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Dưới ánh trăng, gió nhẹ hiu hiu, dung nhan yêu dị kia lộ ra thần sắc lãnh ngạo: "Nguyệt Tôn, năm đó sau khi các ngươi chết, ta đã đưa linh hồn ngươi đến Trung Hoa, vốn dĩ muốn chờ đến khi các ngươi hoàn toàn tách ra, sau đó... chờ đến khi ta tìm được thần khí thượng cổ sẽ đến tìm ngươi, ai ngờ ngươi đã trở lại đây, còn yêu hắn..."
"Hắn rốt cuộc có gì tốt? Tại sao cả kiếp trước và kiếp này, trong mắt ngươi đều không có ta? Bất quá cũng không sao, nếu ngươi đã đến đại lục này, vậy ta sẽ đưa hắn đến Trung Hoa, khiến các ngươi vĩnh viễn không được gặp nhau! Ha ha ha!" Bắc Quân cười điên cuồng.
Hiện tại, bọn họ không thể gặp nhau nữa, cho nên nữ nhân này, chỉ có thể là của hắn!
"Bắc Quân, ngươi cho rằng như vậy là có thể chia rẽ chúng ta? Nơi hắn ở mới là nơi ta muốn ở, dù phải vượt qua không gian, thời gian, ta cũng sẽ... trở về bên cạnh hắn!"
Oanh!
Nhìn ánh mắt kiên định của nữ tử, trong lòng Bắc Quân dâng trào lửa giận, nhưng nhiều hơn là lo lắng và thống khổ.
Giống như có một cái búa hung hăng đập vào lòng hắn, máu tươi đầm đìa...
"Ngươi đừng mơ tưởng! Ta tuyệt đối không cho ngươi có cơ hội rời đi! Huống chi, ngươi cũng không có năng lực đến đó, cho dù kiếp trước ngươi đã gần đạt đến thần, nhưng trên đời này vẫn chưa từng có thần xuất hiện!"
Bắc Quân ấn chặt vai Mộ Như Nguyệt, vết sẹo trên mặt làm thần sắc hắn thêm điên cuồng, giờ khắc này, thanh âm hắn rõ ràng run rẩy nhưng lại quật cường không biểu hiện sự thống khổ ra mặt...
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nhắm mắt lại không thèm nhìn hắn.
Bắc Quân từ từ buông tay ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước, hắn đau đớn hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, nói: "Nguyệt Tôn, ta sẽ cho ngươi thời gian... tiêp nhận ta!" Dứt lời, hắn không nhìn Mộ Như Nguyệt nữa, đeo mặt nạ lên, sau đó bước ra khỏi phòng... "Nghĩa phụ." Dưới bóng đêm, Tiêu Tĩnh nhìn nam nhân đi ra, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Tại sao nàng lại ở đây..." Lúc trước, nàng cho rằng ý nghĩa phụ nói Mộ Như Nguyệt không có tư cách được Phượng Kinh Thiên thích. Bây giờ xem ra, ý của hắn là Phượng Kinh Thiên không có tư cách thích Mộ Như Nguyệt... Nhưng nàng không cam lòng, nghĩa phụ là thiên thần trong lòng nàng, sao có thể thích một nữ nhân đã có chồng? Nữ nhân đã có chồng bất quá đều là rau rác mà thôi, sao có thể xứng đôi với nghĩa phụ tôn quý cường đại của nàng?