Nam nhân tuấn mỹ như thần tiên, mỹ đến mức không chân thật, tựa như trong tranh bước ra...
"Bắc Quân", thần sắc Bạch Trạch lạnh nhạt, nói, "Nàng... không phải là người ngươi có thể mơ tưởng."
"Ha ha!" Bắc Quân cười điên cuồng, tóc đen bay múa, tiếng cười của hắn bừa bãi mà ngạo nghễ.
"Không phải ta có thể mơ tưởng? Vậy còn ngươi!" ánh mắt Bắc Quân hèn mọn nhìn nam nhân tuấn mỹ phía trước, "Ngươi dám nói, ngươi không mơ tưởng nàng?"
Bạch Trạch ngước mắt nhìn về phía Bắc Quân, nhàn nhạt nói: "Không có! Ta chỉ hi vọng nàng hạnh phúc, như vậy là đủ, ta chưa bao giờ mơ tưởng nàng, bởi vì ta biết nàng không thuộc về ta, trên đời này, người có thể nắm tay đi cùng nàng chỉ có nam nhân kia..."
Nam nhân giống như tu la kia, chỉ có hắn mới có thể cho nàng hạnh phúc...
Còn hắn, thay nàng bảo vệ hạnh phúc này là đủ rồi...
"Hừ!" Bắc Quân hừ lạnh, lửa giận bùng lên: "Cả đời này, người có thể cùng nàng đứng trên đỉnh chí tôn, phải là ta! Ta sẽ không để nàng sóng vai cùng nam nhân khác!"
Bắc Quân, ngươi từ bỏ đi, nàng đã gả cho Tử Hoàng, hiện giờ cũng đã có hai nhi tử, tại sao ngươi cứ phải đau khổ bức bách? Cho dù ngươi giết bọn họ, kiếp sau họ vẫn sẽ yêu nhau, làm như vậy có ý nghĩa gì chứ?" Oanh! Bắc Quân siết chặt nắm đấm, lửa giận trên người thiêu rụi tất cả những thứ gần đó, hai nhi tử của nàng giống như một cái gai đâm vào lòng hắn. [T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L V.N] Chỉ cần nghĩ đến nàng đã gả cho nam nhân khác, tim hắn đau đớn không thể tự kiềm chế. Giống như kiếp trước, đêm bọn họ thành hôn, hắn chỉ có thể tự hành hạ bản thân để giảm bớt nỗi thống khổ này. Nhưng, nếu hiện tại nàng thuộc về hắn, hắn có thể không so đo chuyện trước kia, cho nàng tình yêu sâu đậm nhất.... "Hồng nhan họa thủy." Viêm Tần bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhân này, không biết đã gây họa cho bao nhiêu nam nhân rồi...
(Ad không đồng ý với quan điểm này chút nào, đẹp đâu phải là cái tội, chỉ trách cái bọn nam nhân bị sắc đẹp mê hoặc thôi!)
Ngoại trừ Dạ Vô Trần, nam nhân nào yêu nàng cũng đều chỉ có vô tận thống khổ và tra tấn.
"Hôm nay, không ai có thể ngăn cản ta!"
Bắc Quân híp mắt lại, lập tức nhằm về phía Bạch Trạch, khí thế cường hãn nháy mắt bộc phát, kinh thiên động địa vọt về phía hai người...
"Nguyệt Nhi, ngươi đi tìm hắn đi!" Bạch Trạch quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, khẽ cười nói.
Tim Mộ Như Nguyệt run lên: "Nhưng mà Bạch Trạch, các ngươi..."
"Yên tâm, tuy hiện tại Bắc Quân đã là bán thần, nhưng dù sao vẫn chưa đột phá, ta và Viêm Tẫn đều là vô thượng, mặc dù không giết được hắn nhưng cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, quan trọng nhất bây giờ, là hắn (DVT)..."
Nụ cười của nam nhân rất ôn nhu, thanh âm dịu dàng chạm vào trái tim Mộ Như Nguyệt.
Bạch Trạch, hai kiếp ngươi đều hi sinh tất cả vì ta, nhưng cả hai đời ta đều không thê hồi báo ngươi." Hắn vì nàng làm rất nhiều chuyện, lại không yêu cầu bất cứ điều gì... "Nguyệt Nhi, còn nhớ một câu mà rất lâu trước kia ta đã nói không? Hắn cho ngươi hạnh phúc, nhưng ta sẽ bảo vệ hanh phúc của ngươi, ngươi mau đi tìm hắn đi, ở đây đã có chúng ta, chúng ta sẽ chờ ngươi trở vê..." Đáy mắt Mộ Như Nguyệt giãy giụa, nhưng đối diện với ánh mắt Bạch Trạch, tâm tình nàng dần bình tĩnh lại.