Lọt vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Thích Dung, bên cạnh là một thân ảnh áo lam, khuôn mặt Lam Nguyệt treo một nụ cười ưu nhã, mắt lam như nước, nhộn nhạo từng đợt gợn sóng.
Có điều, khi nhìn thấy bạch y thiếu nữ theo sau tiến vào, La Âm hơi sửng sốt: "Nha đầu, sao ngươi lại tới đây?"
Lão thái bà Thích Dung này lại muốn làm gì?
Mộ Như Nguyệt nhún vai, nàng cũng không biết lần này Lam Nguyệt muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải việc gì tốt...
"Sư bá, ngươi muốn làm gì?" La Âm cau mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Thích Dung.
Thích Dung khẽ mỉm cười, nói: "Các vị, lần này ta muốn giới thiệu với các ngươi một người, Lam Nguyệt cô nương bên cạnh ta, không những có thiên phú trác tuyệt mà còn là Nguyệt Tôn chuyển thế."
Lời vừa dứt, toàn bộ mật thất đều yên tĩnh.
La Âm đã sớm nghe nàng nói rồi nên trên mặt không có biểu tình gì, Tống Nhiên và Võ Nghi thì mới biết, cho nên một người thì kích động còn một người tràn đầy nghi hoặc.
"Viện trưởng, đây... đây là có chuyện gì?" Tống Nhiên kinh ngạc chớp chớp mắt, nếu nói Lam Nguyệt là Nguyệt Tôn, vậy Mộ Như Nguyệt là cái gì?
La Âm cười khổ, Lam Nguyệt kia rõ ràng là hàng giả, nhưng Thích Dung cứ ngoan cố, không phải hắn nói đôi câu vài lời là có thể hóa giải được.
"Viện trưởng, ngươi nói thật sao?" Võ Nghi đứng bật dậy, khuôn mặt già nua tràn đầy kích động, "Vị cô nương này là Nguyệt Tôn danh chấn Trung Châu từ ngàn năm trước? Ta... Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Đây là mơ, nhất định là mơ....
Võ Nghi hung hăng nhéo mặt mình, cảm giác đau đớn khiến hắn biết rõ, đây không phải là mơ....Hắn lập tức nhìn chằm chằm dung nhan ôn nhu như nước kia.
"Đương nhiên là thật", Thích Dung hài lòng với phản ứng của Võ Nghi, cười nhạt nói, "Chẳng qua, vì trọng sinh nên tinh thần lực có chút sai sót, mất đi thiên phú đan dược sư, cho nên cần phải cắn nuốt linh hồn của một người mới có thể khôi phục tinh thần lực..."
Nháy mắt, ánh mắt mọi người dời về phía Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt còn chưa hồi phục lại tinh thần đã bị những ánh mắt kia làm bừng tỉnh.
"Ta có thể nói một câu không?"
"Nói đi." Hiếm khi Thích Dung có tâm tình tốt, nhướng mày, nói.
"Tên tuổi Nguyệt Tôn... dễ giả mạo vậy sao?" Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt nói, đáy mắt rõ ràng hiện ra châm chọc.
Sắc mặt Thích Dung lập tức trầm xuống: "Nha đầu, Lam Nguyệt xác thực là Nguyệt Tôn, việc này đã được nghiệm chứng, ta biết ngươi không thể tin chuyện này, cũng phải, một cường giả tuyệt thế từ ngàn năm trước xuất hiện trước mặt ngươi, bất kì ai cũng không thể tin tưởng, nhưng đây là sự thật, nàng chính là Nguyệt Tôn!"
Mộ Như Nguyệt hơi ngây ngẩn.
Kỳ thực đến bây giờ nàng còn không biết tình huống này là thế nào, từ khi nào mà Lam Nguyệt lại trở thành Nguyệt Tôn? Vì sao Tử Phượng kia lại dây dưa với nàng?
"Nha đầu, vì Nguyệt Tôn, ngươi chịu khó hi sinh một chút, giao linh hồn cho nàng." Thích Dung cười cười, nhưng ngữ khí lại không cho phép cự tuyệt.
"Phanh!"
La Âm hung hăng đập bàn, đứng bật dậy, ánh mắt phẫn nộ nhìn Thích Dung: "Thích Dung, ngươi đừng quá phận! Mặc kệ Lam Nguyệt là thật hay giả đều không thể dùng linh hồn của người khác để tăng thực lực của mình! Huống chi nàng là đệ tử học phủ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, học phủ còn mặt mũi nào ở lại Trung Châu?"