Trong phòng, một nam nhân khoanh tay mà đứng, thần sắc lạnh nhạt nhìn bầu trời xám xịt, khẽ thở dài.
"Thanh Sơ, ngươi phát hiện cái gì sao?" Mộ Dung Cầm nhíu mày, quay đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của Mộ Dung Thanh Sơ, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
Mộ Dung Thanh Sơ cau mày, đôi mắt thanh lãnh vẫn nhìn trời, nhẹ giọng nỉ non: "Tai ương diệt thế đã đến, phụ thân, Dạ Vô Trần hiện giờ đang ở đâu?"
Mộ Dung Cẩm hơi ngẩn ra, nói: "Hắn đang bế quan, muốn tìm hắn sao?"
"Bế quan?" trong mắt Mộ Dung Thanh Sơ xẹt qua một tia sáng, khẽ lắc đầu, "Không cần, đây là cơ hội tốt để hắn đột phá, chúng ta không nên quấy rầy hắn thì tốt hơn, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải kiên trì đến khi hắn xuất hiện, mặt khác...."
Mộ Dung Thanh Sơ ngừng một chút, nói tiếp: "Phụ thân, lập tức mang người Đậu gia, Tử gia và Tiêu gia giấu đi."
"Giấu đi? Chúng ta có thể giấu bọn họ ở đâu chứ?" Mộ Dung Cầm nhíu chặt mày.
"Vô giới! Phải nhanh chóng đưa bọn họ đến Vô giới, nếu không sẽ không kịp nữa!"
Tai ương diệt thế sắp xảy ra, nếu không đưa bọn họ đi, sợ là khó thoát khỏi cái chết...
"Được!" Mộ Dung Cầm nói, "Vậy ngươi..."
"Ta ở đây chờ nàng trở về, phụ thân, người thân của nàng, làm phiền ngươi..." Mộ Dung Thanh Sơ quay đầu nhìn Mộ Dung Cầm, trong mắt hàm chứa tia sáng nhàn nhạt.
Tim Mộ Dung Cầm run lên, cười khổ nói: "Sơ Nhi, ngươi cần gì phải như vậy, người ở lại nên là ta, dù sao ta cũng là đồ đệ trên danh nghĩa của nàng..."
"Chính vì thế cho nên ngươi mới phải rời khỏi!"
Mộ Dung Thanh Sơ hơi quay đầu, khóe môi khẽ cong lên.
Một khắc đó, hắn nở nụ cười động lòng người, giống như ánh sáng thần thánh chiếu rọi khắp chúng sinh...
"Từ năm đó nàng nói với ta, mệnh của ta không do trời, cả đời này, vì một bằng hữu như nàng, ta cam nguyện trả giá tất cả!"
Nếu không có lời nói của nàng, có lẽ hắn còn bị gông xiềng trói buộc, càng sẽ không có Mộ Dung Thanh Sơ hiện tại...
Mộ Dung Cầm biết ý hắn đã quyết, bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Sơ Nhi, bảo trọng! Ta ở Vô giới chờ các ngươi."
Mộ Dung Thanh Sơ không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn bầu trời xám xịt...
Thấy hắn không muốn nói gì nữa, Mộ Dung Cầm liền đi chuẩn bị, sau khi biết tai ương diệt thế sắp xảy ra, mọi người đều không muốn rời đi, nhưng cũng biết nếu bọn họ ở lại đây chỉ có thể trở thành gánh nặng mà thôi.
Cho nên, dù trong lòng không muốn, Thánh Nguyệt phu nhân vẫn chỉ có thể theo Mộ Dung Cầm rời đi...
Về phần Tử Thiên Cảnh đã đột phá cảnh giới vô thượng, cho nên quyết định ở lại, để Thư Ninh đi theo Mộ Dung Cầm.
Dựa vào thực lực của Thư Ninh, trong trận đấu này không có tác dụng gì...
Lúc này, cửa lớn luyện ngục mở ra, một nam một nữ từ bên trong bước ra...
"Chủ nhân!" phượng hoàng lửa vừa liếc mắt đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi ra, hai mắt sáng lên, "Ta ở chỗ này đợi ngươi thật lâu."
"Ân." Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, "Khế ước đi."
"Vâng, chủ nhân!"
Phượng hoàng lửa cuối đầu, ngữ khí cung kính, sau đó nàng nhỏ một máu của mình vào giữa trán Mộ Như Nguyệt