Mục lục
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tường An

“Tại sao ngươi phải làm như vậy?” Trúc Ngư Nhi thét chói tai.

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Vì muốn xem trò hay thôi, chẳng qua, ta cũng rất muốn biết, vì sao người Đan gia muốn bắt Huyết Nhi? Ngươi rốt cuộc biết được điều gì?”

Trúc Ngư Nhi cười lạnh, nói: “Mộ Như Nguyệt, lần này xem như ta thua trong tay ngươi! Nhưng sẽ có một ngày ngươi phải trả giá thê thảm như mẫu thân ngươi!”

Oanh!

Một cỗ khí thế cường đại đánh về phía Trúc Ngư Nhi, nàng hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân.

Bàn tay hắn bóp chặt cổ nàng, lạnh giọng nói: “Ngươi không có tư cách nhắc tới nàng!”

Phanh!

Hắn vung tay ném Trúc Ngư Nhi xuống đất, mặt không biểu tình ra lệnh: “Người tới, kéo nàng xuống cho ta, mỗi ngày cho nàng một đao, nhưng không để nàng chết! Phải chờ đến khi chảy cạn giọt máu cuối cùng mới có thể để nàng chết!”

“Trúc Ngư Nhi”, phân phó xong, hắn nhìn Trúc Ngư Nhi, lạnh lùng nói: “Ta đã thề nhất định hải đem ngươi bầm thây vạn đoạn, báo thù rửa hận cho thê tử ta! Tuy ngươi không phải hung thủ giết hại nàng, nhưng chính tâm tính ghen ghét của ngươi gián tiếp hại chết nàng! Nếu không phải vì ngươi, thê tử ta sẽ không rơi vào tay những người đó, bây giờ ngươi còn muốn hại cháu gái ta, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy! Chờ sau khi ngươi nếm đủ thống khổ mới có thể chết đi!”

Trái tim như bị xé nát, đau đớn không thể kiềm chế…

Trúc Ngư Nhi tuyệt vọng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân: “Vô Vong đại nhân, vì sao ta làm bạn bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi trước sau vẫn không hề có ta?”

Nàng không cầu gì nhiều, chỉ cần hắn cho nàng một chút tình yêu mà thôi, cho dù chỉ làm một nha đầu thông phòng, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện quyết tuyệt như thế…

“Ngươi không xứng!” nam nhân lạnh lùng nói.

Ngươi không xứng…

Từng chữ sắc bén hung hăng đâm xuyên qua trái tim nàng, máu tươi đầm đìa.

“Ha ha ha!”

Trúc Ngư Nhi ngửa đầu cười điên cuồng, thanh âm khàn khàn: “Vô Vong, ngươi thật ngoan tâm! Ta yêu ngươi sâu bao nhiêu, ngươi lại tổn thương ta sâu bấy nhiêu! Ta không cầu ngươi yêu ta, chỉ cần ngươi cho ta một chút địa vị là đủ, chẳng lẽ cũng không được sao? Rõ ràng ngươi đối với nữ nhân kia ôn nhu dịu dàng, vì sao đối với người khác lại nhẫn tâm như vậy? Vì sao?!”

Nói xong, nước mắt nàng chảy xuống, trong lòng lại đau đớn.

Giống như năm đó nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng thống hận của hắn khi biết chân tướng…

Oanh!

Khí thế trên người Vô Vong hóa thành thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào ngực Trúc Ngư Nhi.

Trúc Ngư Nhi phun một ngụm máu tươi, thân thể ngã xuống, sắc mặt tái nhợt khiếp người…

“Người tới, mang nàng đi, mặt khác, xé lớp da mặt kia ra cho ta! Ta không thích có người dùng gương mặt người quen của ta làm xằng làm bậy!”

“Vâng!”

Mấy người ôm quyền đáp lời, kéo Trúc Ngư Nhi nửa sống nửa chết ra ngoài…

Vô Vong quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Ngữ, thanh âm không lạnh lùng nhưng cũng không ôn nhu như khi nói chuyện với Mộ Như Nguyệt.

“Nhược Ngữ, thời gian này, cực khổ ngươi.”

Lâm Nhược Ngữ lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Vô Vong, ngươi sinh được một nữ nhi tốt, ta nhìn nha đầu này từng bước từng bước trưởng thành đến ngày hôm nay, có lẽ tương lai, thành tựu của nàng sẽ vượt qua ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK