"Ngươi vừa nói cái gì?" Đậu Tịnh Quân cũng vội vàng tiến lên, muốn đè bả vai Mộ Như Nguyệt lại, nhưng còn chưa kịp chạm tới thì một bàn tay từ bên cạnh đã vươn ra, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực.
Đậu Tịnh Quân sửng sốt, vừa ngước mắt đã bắt gặp một đôi mắt tà khí nghiêm nghị mang theo tia cảnh cáo...
"Xin lỗi, vừa rồi ta nghe thấy tin tức của muội muội nên hơi kích động", Đậu Tịnh Quân xấu hổ nói, "Không biết ngươi có biết tung tích của muội muội ta hay không?"
Mộ Như Nguyệt mỉm cười, thần sắc vô cùng nghiêm túc: "Nàng, là mẫu thân của ta!"
Lời này giống như một đạo thiên lôi đánh thẳng vào đáy lòng bọn họ, Duy Gia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
"Ngươi... ngươi nói thật?"
Cháu gái đáng thương của hắn còn sống?
"Đây là chứng cứ!" Mộ Như Nguyệt đưa một mảnh vài bố trắng đã ố vàng cho Duy Gia, trên mảnh vài chi chít chữ được viêt băng máu... "Nhiều năm trước, nha hoàn Lục Liễu của tổ mẫu đã giết nàng, sau đó dịch dung giầ mạo thành nàng, còn mẫu thân ta được phó thác cho một người, người nọ là sư phụ của mẫu thân ta, mảnh vải này chính là bằng chứng năm đó con lưu ỉại!" Bước chân Đậu Tịnh Quân lảo đảo, sắc mặt tái nhợt. Hắn không thể chấp nhận sự thật này, mẫu thân của hắn đã chết, còn người mà hắn gọi là mẫu thân nhiều năm nay lại là kẻ thù giết mẫu thân hắn... "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!" Đậu Tịnh Quân thống khổ nhắm chặt hai mắt. Bao nhiêu năm qua, mẫu thắn lạnh nhạt với hắn, hắn đối với nàng cung đẵ không còn tình mẫu từ gì nữa, nhưng hắn vẫn không cách nào tiêp nhận được sự thật này. Càng không thể tin rằng mẫu thân thật sự đã chết! "Tịnh Quắn, lời nàng nói chính là sự thật!" Ngón tay Duy Gia run lên, giọt nước mắt thống khổ trào ra khỏi héc mắt, "Năm đó, ông ngoại ngươi phát hiện nàng không phải là mẫu thân ngươi, nàng bị người ta âm thầm hạ độc, cho nên mới bị tức chết! Chuyên này hắn chỉ nói với một mình ta, vì sự an toàn của các ngươi nên ta chưa từng nói chuyện này cho bất kì ai biết!" Duy Gia nhìn những dòng chữ viết bầng máu trên mảnh vài trắng, trái tim đau đớn kịch liệt.