Thanh âm của Lam Nguyệt khiến người ta lông tơ dựng đứng, toàn thân lạnh lẽo.
Mộ Như Nguyệt không có biểu tình gì, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt dữ tợn của nữ tử, thản nhiên như đang nhìn một chuyện nhỏ bé râu ria.
"Vậy sao?"
Ngữ khí vận đạm phong khinh thổi qua bên tai nàng...
Thân thể Lam Nguyệt cứng đờ, mờ mịt nhìn Mộ Như Nguyệt, dường như không hiểu lời này có ý tứ gì...
Đúng lúc này, một trận đau đớn kịch liệt truyền tới, như muốn xé nát linh hồn nàng...
"A!"
"A a a!"
Đau quá!
Lam Nguyệt run rẩy không ngừng như chiếc lá phiêu phiêu trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống...
Loại cảm giác đau đớn này giống như khiến linh hồn nàng từ từ biến mất...
"Ngươi... ngươi đã làm gì ta?"
"Cũng không có gì", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Không phải ngươi nói, cửu trọng hỏa chỉ có thể tra tấn linh hồn ngươi chứ không thể tổn thương ngươi sao? Bây giờ, ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán! Cửu trọng hỏa trước kia đúng là không thể gây tổn hại linh hồn, đó là vì không có tinh thần lực chỉ đạo nó, nhưng hiện tại nó đã thuộc sở hữu của ta, vậy... nó không còn là cửu trọng hỏa trước kia nữa!"
Lam Nguyệt trợn trừng mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, trên người nàng đã cảm nhận được cỗ nhiệt độ nóng cháy.
Sự thống khổ mà nàng trước giờ chưa từng phải chịu đã nhanh chóng khiến nàng biến mất trước mắt mọi người...
"Chết... đã chết?"
Mọi người hung hăng nuốt nước bọt, khiếp sợ không nói nên lời.
Sau đó, mọi ánh mắt đổ dồn về phía thân ảnh bạch y đứng giữa cuồng phong...
Trước giờ bọn họ chưa từng phát giác, nữ tử này lại tuyệt mỹ kinh người như thế.
Khó trách Phượng Kinh Thiên không thích Lam Nguyệt...
Có nữ tử như vậy bên cạnh, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ không động tình với nữ nhân khác...
Người có sắc mặt khó coi nhất bây giờ, không ai ngoài lĩnh chủ.
Mặt hắn trắng bệch, nắm tay run run, đột nhiên, hắn giống như hạ quyết tâm, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cắn răng nói: "Cô nương, vừa rồi ta đã mạo phạm, xin cô nương tha thứ, không biết cô nương..."
"Ngươi nói cái gì?" Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt, cười nhạt: "Thật ngại quá, ta nghe không rõ..."
Sắc mặt lĩnh chủ xanh trắng, biến sắc liên tục.
Nhưng nghĩ đến phủ lĩnh chủ chỉ có độc đinh là Lam Y, hắn bất giác hít sâu một hơi, nói: "Cô nương, ta tin lời gièm pha của người khác, mạo phạm cô nương, xin cô nương tha thứ, hiện tại thân thể con ta có khiếm khuyết, không biết cô nương có cách gì cứu chữa hay không?"
Hắn tin, nếu Mộ Như Nguyệt có thể nói ra tình trạng thân thể Lam Y thì nhất định có biện pháp cứu chữa...
Có lẽ nữ tử này là hi vọng duy nhất của hắn...
"Cứu hắn?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lam Y, "Tại sao ta phải cứu hắn? Nhắc nhở các ngươi tình huống của hắn đã là tận tình tận nghĩa rồi, ta không có nghĩa vụ phải cứu hắn, huống chi, ta không quên, vừa rồi ngươi muốn giết ta và Phượng Kinh Thiên!"
Sắc mặt lĩnh chủ đỏ lên, lửa giận nghẹn trong lòng nhưng không thể phát tiết.
Bởi vì tình trạng thân thể Lam Y, cũng bởi vì thực lực nha đầu này quá mạnh, cho dù hắn cường ngạnh đánh với nàng, kết cục chỉ sợ sẽ là lưỡng bại câu thương...