"Tử Hoàng, hiện tại thực lực chúng ta tương đương nhau, chẳng qua, công pháp mà ta đang tu luyện tương lai có thể mạnh hơn ngươi một bậc", Bắc Quân cười trào phúng, từ trên cao nhìn xuống hai người, "Cho nên, ta cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, gả cho ta, hoặc là, chờ nhặt xác con sói kia..."
Mộ Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh băng nhìn Bắc Quân, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, gằn từng chữ một: "Bắc Quân, ngươi sẽ phải trả giá vì hành động của hôm nay! Tử Phượng, chính là kết cục của ngươi!"
"Ngươi nói nữ nhân Tử Phượng kia?" Bắc Quân cười lạnh, "Ta vốn dĩ muốn lợi dụng nàng, đáng tiếc, nàng quá vô dụng, đã bị ngươi giết! Khi đó thực lực của ta còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể đi tìm ngươi, cho nên, sau khi nàng bị ngươi giết, ta liền vứt bỏ nàng, tránh cho người khác biết tung tích của ta."
Nữ nhân kia quá vô dụng, nếu không phải ngàn năm trước nàng trợ giúp hắn diệt môn Tử gia, thì sau khi nàng chết lần thứ nhất, hắn đã đem nàng nghiền xương thành tro rồi!
"Bắc Quân, Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch rốt cuộc ở đâu?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe hàn ý, "Nếu ngươi không chịu nói, cho dù lục tung nơi này, nháo long trời lở đất, ta cũng sẽ tìm ra bọn họ!"
"Ha ha", Bắc Quân cười to hai tiếng, trong đôi mắt vàng kim xẹt qua một tia sáng quỷ dị, "Ngươi tuyệt đối không thể tìm thấy bọn họ! Nguyệt Tôn, ngàn năm trước, vì thu hút sự chú ý của ngươi nên ta thường xuyên đối địch với ngươi, tại sao trong mắt ngươi vẫn không có ta? Còn gả cho nam nhân này?"
Bắc Quân chỉ vào Dạ Vô Trần, sự ghen ghét và phẫn nộ trong lòng bùng phát.
Hận!
Làm sao hắn có thể không hận?
Nhiều năm chiến đấu, hắn nghĩ rằng nữ nhân này đã biết tâm ý của hắn, ai ngờ nàng vẫn trước sau như một xem hắn là đối thủ một mất một còn, hơn nữa, còn kết hôn sinh con với nam nhân khác!
Nàng chỉ có thể gả cho hắn, làm sao có thể ở bên nam nhân khác, vậy hắn... đương nhiên sẽ hủy hoại bọn họ!
"Bắc Quân, ngươi chỉ là kẻ địch của ta, quá khứ là vậy, hiện tại cũng thế, ta không biết ngươi động tâm với ta khi nào, nhưng nam nhân của ta chỉ có một mình Vô Trần, cho dù ngươi luân hồi ngàn năm, duyên phận của ta và hắn đều không cách nào bị chặt đứt!" Đời này, trong biển người mênh mông, nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, hắn cũng vậy, chỉ liếc mắt một cái đã nhận định nàng... Cho nên mặc kệ luân hồi mấy đời, chỉ cần liếc mắt một cái, bọn họ vẫn sẽ tìm thấy nhau giữa biển neười, dắt tay nhau cả đời! Oanh! Trên người Bắc Quân bùng lên ngọn lửa ghen ghét, con ngươi vàng kim cũng lập lòe ngọn lửa nóng bỏng...