Trong lòng Mộ Như Nguyệt vui vẻ, vội vàng hái Bạo quả xuống bỏ vào nhẫn không gian, nhướng mày nói: "Chúng ta tiếp tục xuất phát, không cần để ý đến bọn họ."
"Vâng, chủ nhân." Hỏa phượng nhẹ rũ mắt, cung kính đáp.
Từ đầu đến cuối, Dạ Vô Trần đều không nói gì, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập nhu hòa chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh, khóe môi gợi lên độ cong mê người...
Không có Hoàng Ngọc, thần sơn trở nên cực kì thanh tịnh, ngay cả âm thanh sàn sạt của lá cũng nghe thấy rất rõ.
Dọc đường đi, Mộ Như Nguyệt thu hoạch được không ít dược liệu trân quý, mặc dù có gặp một hai ma thú cường hãn nhưng cuối cùng chúng cũng táng thân trong tay Hỏa phượng.
Cho tới hôm nay Lâm Như Toa mới hiểu được nữ tử thoạt nhìn yêu mị tận xương này lại cường đại như thế, thật không biết những người này rốt cuộc có lai lịch gì...
"Mộ cô nương, phía trước chính là địa bàn của ma thú thần vương."
Lâm Như Toa mỉm cười nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, có ý tốt nhắc nhở.
"À", Mộ Như Nguyệt vuốt vuốt cằm, trong mắt chứa ý cười, "Lần này thu hoạch được không ít, không biết trứng ma thú rốt cuộc ở chỗ nào."
Lâm Như Toa bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thật không biết lúc Hoàng Ngọc tới đây nhìn thấy thần sơn bị cướp sạch thì sẽ có biểu tình gì...
"Mộ cô nương, ta..."
Oanh!
Đột nhiên, một thanh âm mãnh liệt chấn vang khắp không trung, Lâm Như Toa sửng sốt, kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, lẩm bẩm: "Này... đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này sắc mặt Mộ Như Nguyệt cũng trầm xuống, ánh mắt ngưng trọng chưa từng có.
"Ha ha ha! Trứng ma thú, chúng ta rốt cuộc tìm được trứng ma thú!"
Tiếng cười điên cuồng từ phía chân núi truyền đến, Mộ Như Nguyệt vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mấy người bị nàng bỏ lại phía sau đang chạy tới.
Dẫn đầu là Hoàng Ngọc bộ dạng vô cùng chật vật, hai mắt đỏ như máu, phẫn nộ trừng Mộ Như Nguyệt, ánh mắt kia giống như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn...
"Ngươi vậy mà còn sống!"
Nàng vốn cho rằng nữ nhân này nhất định sẽ chết ở thần sơn, không ngờ còn có thể đi đến tận đây...
Hơn nữa, những nơi nàng đi qua đều biến thành mảnh hỗn độn, không còn lưu lại bất cứ đồ vật gì...
Nhưng lúc này đã không có ai để ý đến Hoàng Ngọc nói gì, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía thạch đài từ mặt đất nhô lên.
Trên thạch đài là một quả trứng ma thú đỏ như lửa, ngoài vỏ trứng có hoa văn long đằng xà sinh động như thật, tựa như bất kì lúc nào cũng có thể phá vỏ mà ra...
"Đằng xà thượng cổ!"
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Bọn họ vốn dĩ chỉ nghĩ đây là trứng ma thú thần vương mà thôi, không ngờ lại là trứng đằng xà thượng cổ!
Lòng người vốn tham lam, cho nên sau khi nhìn thấy trứng đằng xà, mọi người đều nhanh chóng chạy lên, ánh mắt trắng trợn tham lam...
"Vân Cẩn sư huynh, chúng ta cũng cướp đoạt đi, bất luận thế nào cũng không thể để trứng đằng xà thượng cổ này rơi vào tay đám người vô tri đó!"
Sắc mặt Hoàng Ngọc âm trầm, ánh mắt lãnh lệ nhìn đám người tranh đoạt trứng ma thú, thân thể chợt lóe lập tức vọt lên...
Bọn họ còn chưa chạm đến trứng đằng xà thượng cổ thì đã mãnh liệt chém giết lẫn nhau.
Máu chảy thành sông, tiếng kêu gào vang khắp không trung...