Phiền toái nhiều, cũng khiến người ta bực bội...
Chẳng qua lúc nàng muốn giáo huấn Liễu Ngọc một phen, Dịch Thiếu Thần lại ra tay trước.
"Người thông minh là ngươi", Dịch Thiếu Thần cười cười, đôi mắt đào hoa sáng quắc, "Ta không thích Liễu Ngọc, phải nói là chán ghét, bất quá, dù sao mẫu hậu cũng là người Liễu gia, cho nên ta muốn tha cho Liễu Ngọc một mạng, còn vận mệnh Liễu gia thế nào thì không liên quan đến ta, ta đã tận tình tận nghĩa rồi."
Trước mặt Mộ Như Nguyệt, Dịch Thiếu Thần cũng không tự xưng bổn vương.
Đơn giản là vì nữ nhân này là cường giả, cho nên hắn bất tri bất giác đặt nàng ngang hàng với mình...
"Thần Vương vậy mà lại chọn dùng tay giải quyết", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Ngươi chắc sẽ không phải là... không được đi?"
Sắc mặt Dịch Thiếu Thần trầm xuống, trong mắt có chút hoảng loạn.
Không sai, đúng là hoảng loạn! Giống như bị người ta bắt được điểm yếu.
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, nàng chỉ thuận miệng nói thôi, Thần Vương này thật sự không được?
"Khụ khụ" Mộ Như Nguyệt ho khan hai tiếng, khóe môi khẽ cong lên, "Thì ra ngươi thật sự không được, vậy mà còn bốc phét trong vòng ba năm sẽ có tôn tử cho Hoàng hậu ôm."
Trong mắt Dịch Thiếu Thần lập lòe hai ngọn lửa, thật lâu sau hắn mới đè nén được lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: "Dù ta không thể ở phương diện đó, ta cũng tuyệt đối không quan hệ với loại nữ nhân như Liễu Ngọc! Hơn nữa, nếu ta đã nói thì sẽ có biện pháp giải quyết, một hài tử mà thôi, tùy tiện tìm một nam nhân là sinh được rồi, có phải của ta hay không thì có vấn đề gì đâu?"
Phương diện kia hắn quả thật không được! Cho nên, mặc dù đã có rất nhiều tiểu thiếp nhưng cũng không phát sinh quan hệ với những nữ nhân đó.
Cho nên nói, Dịch Thiếu Thần bây giờ vẫn là xử nam, đương nhiên chuyện này cũng không phải hắn nguyện ý, thật sự là phương diện kia không được...
"Ta có thể trị hết cho ngươi." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói.
"Ngươi nói cái gì?" Dịch Thiếu Thần căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm nàng.
"Ta có nói với ngươi ta là đan dược sư chưa?" Mộ Như Nguyệt dựa lưng vào ghế, cười nói, "Chữa bệnh cho ngươi cũng không khó, bất quá, chữa bệnh là phải thu phí."
"Bao nhiêu?"
Chỉ cần nghĩ đến mình có thể sinh long hoạt hổ, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền hắn cũng không cự tuyệt.
"Trăm vạn đồng vàng."
"Tốt!"
Dịch Thiếu Thần không hề do dự đáp ứng luôn.
Thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, Mộ Như Nguyệt lập tức hối hận, sớm biết như vậy thì đòi nhiều hơn một chút, nếu đã vậy, nàng sẽ xuống tay từ chỗ dược liệu.
Cho nên, Mộ Như Nguyệt lưu loát viết ra một danh sách dược liệu, ném đến trước mặt Dịch Thiếu Thần: "Thu thập dược liệu này cho ta, ta sẽ chữa bệnh cho ngươi."
Dịch Thiếu Thần nắm chặt tờ giấy trong tay, bản thân hắn cũng không biết vì sao lại tin tưởng nữ nhân này có thể chữa khỏi bệnh cho hắn...
Có lẽ nàng chính là loại người có mị lực khiến người ta tin tưởng.
"Dịch Thiếu Thần, có tin tức người ta muốn tìm chưa?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nàng đến đây cũng được một thời gian rồi mà còn chưa tìm được Vô Trần.
Không biết rốt cuộc hắn đang ở đâu...
Dịch Thiếu Thần lắc đầu, nở nụ cười ôn nhuận: "Yên tâm đi, ta đã phái rất nhiều người đi tìm, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm được phu quân ngươi."
"Chỉ hi vọng như thế..."