Tiêu Phong nâng đôi mắt đỏ bừng nhìn Diêu Thiên Vũ, gằn từng chữ: "Cút ngay!"
Diêu Thiên Vũ cả kinh, đột nhiên cười khẽ: "Tiêu Phong, ngươi thật sự muốn ta đi sao? Ngươi làm tất cả không phải là vì muốn vào Diêu gia? Ta vốn cho rằng hậu nhân của Tiêu Vân ít nhất sẽ có cốt khí, xem ra cũng chỉ như thế, đúng như lời Diêu Kinh nói, nam nhân đều tham luyến quyền thế và mỹ mạo, người không sợ cường quyền, không tham lam quyền thế như Tiêu Vân, phỏng chừng đã tuyệt chủng rồi."
Diêu Thiên Vũ vốn còn ôm hi vọng đối với Tiêu Phong, cho rằng hậu nhân của Tiêu Vân sẽ không kém, nếu hắn cũng không tham luyến quyền thế, sau khi thành hôn nàng sẽ toàn tâm toàn ý yêu hắn.
Đáng tiếc....
Dù là hậu nhân của Tiêu Vân nhưng lại kém hắn quá xa.
Như vậy giữa nàng và hắn chỉ có quan hệ lợi dụng, sẽ không có tình yêu, chờ đến khi chi thứ đạt được quyền thế, nàng sẽ một cước đá văng hắn....
Diêu Thiên Vũ nhẹ nhàng cởi thắt lưng, một thân hoàng y rơi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn.
"Tiêu Phong, như ngươi mong muốn, ta sẽ cho ngươi thành công tiến vào Diêu gia." Diêu Thiên Vũ khẽ nhắm mắt, lúc mở mắt ra là một mảnh kiên định.
Vì chi thứ, hi sinh thân thể của mình thì có sao?
Hai mắt Tiêu Phong đỏ như máu, thanh âm khàn khàn giận dữ hét lên: "Cút ra ngoài cho ta!"
Diêu Thiên Vũ cười lạnh: "Đã tới giờ phút này rồi, ngươi không cần giả bộ nữa, là ngươi mời ta tới đây, lại còn ăn xuân dược ở trong phòng đợi ta, đừng coi ra là ngốc tử không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ngươi, Tiêu Phong, nếu ngươi đã làm ra loại chuyện này thì sau này đừng hi vọng ta sẽ có tình cảm với ngươi! Đối với ta, ngươi chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi!"------------------
Ngoài cửa Tiêu gia.
Mộ Như Nguyệt bước nhanh đến, mặt mày nhíu chặt, lộ vẻ nôn nóng.
Nỗi bất an trong lòng nàng ngày càng mãnh liệt, chắc chắn đại ca đã xảy ra chuyện gì....
"Nguyệt Nhi, Tiêu Phong thật sự ở đây sao?" Ánh mắt Diêu Vân Thanh cũng cấp bách.
Nàng vốn muốn đến tìm Mộ Như Nguyệt, ai ngờ Mộ Như Nguyệt nói Tiêu Phong xảy ra chuyện, bất luận thế nào Tiêu Phong cũng là ân nhân cứu mạng nàng, nàng không muốn ân nhân của mình xảy ra chuyện gì....
"Ta cũng không rõ lắm, chỉ có chút bất an."
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, Tiêu gia này chính là một ổ sói, một mình đại ca tới nơi này, làm sao nàng có thể yên tâm?
"Sao ngươi lại trở về?"
Tiêu Tam gia không kiên nhẫn nhíu mày, hiện tại Tiêu Phong đang ở cùng với Diêu Thiên Vũ, nói không chừng đã lên giường rồi, thời điểm này không thể để ai tới quấy rầy.
"Đại ca đâu?"
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng, hỏi.
"Ngươi nói Tiêu Phong?" Ánh mắt Tiêu Tam gia lập lòe vài cái, cười âm hiểm, "Hắn đã rời đi, ngươi muộn một bước."
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt dần trầm xuống, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, toàn thân phát ra khí thế ngập trời làm Tiêu Tam gia văng ra ngoài.
Phanh!
Hắn ngã xuống mặt đất, kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Đỉnh... đỉnh thiên phú?"
Sao có thể?
Nàng làm sao có thể nhanh đột phá tới đỉnh thiên phú như vậy? Hơn nữa lực lượng kia quá mạnh, đều là đỉnh thiên phú nhưng mình căn bản không phải đối thủ của nàng....