Nhìn ánh mắt mong chờ của thiếu niên, Mộ Như Nguyệt không cách nào nói lời cự tuyệt được, nàng khẽ gật đầu: "Được, chúng ta cùng đi đi."
"Ân."
Mặc Khê nở nụ cười động lòng người, nháy mắt làm Mộ Như Nguyệt tựa hồ nhìn thấy một vườn hoa nở, hương thơm nức mũi...
Nhưng mà lúc bọn họ đến biệt viện Âu Dương gia ở hoàng thành mới biết tin hai người bọn họ vào cung, Mộ Như Nguyệt cũng không muốn ở đây đợi cho nên kêu Dịch Thiếu Thần dẫn nàng vào cung.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế cung kính đứng trước mặt hai nam nhân trung niên, biểu tình tràn ngập sợ hãi.
Đứng bên cạnh hắn còn có một nam tử.
Dung mạo nam tử kia có vài phần giống Dịch Thiếu Thần, nhưng lại âm nhu hơn, làn da trắng nõn như da nữ tử, ngũ quan cũng có vẻ thiên về nữ khí.
Nam nhân như thế không phải là nữ tử, thật sự quá đáng tiếc.
Nhưng sắc mặt hắn lại có vẻ suy yếu, da trắng nõn có chút tái nhợt, giống như phóng túng quá độ, vừa nhìn chính là một tên ăn chơi trác táng.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo: "Bệ hạ, Thần Vương điện hạ cầu kiến."
Hoàng đế nhíu mày: "Cho hắn vào đi."
Mấy ngày nay hắn cũng nghe tin đồn nhảm nhí bên ngoài, cho nên không có hảo cảm gì với Hoàng hậu, mà Dịch Thiếu Thần là nhi tử nuôi trên danh nghĩa Hoàng hậu nến hắn cũng không thích.
Cửa ngự thư phòng dần dần mở ra, vài thân ảnh bên ngoài lọt vào mắt mọi người.
Tầm mắt Dịch Thiếu Hiên từ trên người Dịch Thiếu Thần dời qua Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm.
Lúc trước trên yến hội cũng đã nhìn thấy nữ tử này. Nhưng ngày đó trên mặt nàng có một vết sẹo phá hủy mỹ cảm, hiện giờ vết sẹo đã biến mất, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ...
Mộ Như Nguyệt vốn dĩ cũng không chú ý tới dung mạo bề ngoài, cho nên không vội khôi phục dung mạo, nhưng sau đó nàng suy xét lại, nếu để Vô Trần nhìn thấy nàng bị thương, hắn sẽ rất đau lòng, cho nên cuối cùng nàng quyết định dùng phục dung đan xóa đi vết sẹo...
Dịch Thiếu Hiên nhanh chóng thu hồi ánh mắt kinh diễm, dời sang phía Mặc Khê, so với nữ tử, hắn càng thích nam nhân hơn.
Thiếu niên này thật đáng yêu, xinh đẹp, đặc biệt là bộ dáng khiếp nhược kia không khỏi làm hạ thân hắn xúc động...
"Như Nguyệt!" Mặc Khê kéo ống tay áo Mộ Như Nguyệt, cắn chặt môi, sợ hãi núp sau lưng nàng.
Ánh mắt nam nhân kia thật đáng sợ, giống hệt như ánh mắt mấy nữ nhân muốn ăn hắn....
"Mặc Mặc, đừng lo lắng, có ta ở đây."
Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ tay Mặc Khê, ngước mắt nhìn về phía Dịch Thiếu Hiên, khẽ cau mày, chẳng lẽ Dịch Thiếu Hiên đoạn tụ?Nhưng nhìn bộ dáng mong manh yếu đuối của hắn, nghĩ thế nào cũng nên là tiểu thụ, sao lại có hứng thú với Mặc Mặc?
"Ân."
Trong lòng Mặc Khê ấm áp, toàn thân cảm nhận được cảm giác an toàn.
Nhưng mà ánh mắt như lang hổ của nam nhân làm hắn cảm thấy rất không thoải mái, giống như bị lột sạch quần áo...
"Thần Nhi, sao các ngươi lại tới?"
Hoàng đế nhíu mày nhìn Dịch Thiếu Thần, khi nhìn qua Mộ Như Nguyệt thì lộ ra nụ cười thân thiện.
Hai vị đại nhân Âu Dương gia đều tôn kính nàng, hơn nữa nữ tử này thuần phục được Thiên Lang, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng sẽ trở thành người của Âu Dương gia...