"Ha ha ha!"
Hạ Thụy cũng không tức giận, ngược lại còn cười to, hắn lau chùi vết máu ở khóe miệng, từ trên mặt đất bò dậy, cười lạnh nói: "Ngươi quả nhiên không phải Tiêu tiểu thư gì, Mộ cô nương, đã lâu không gặp, tính tình ngươi vẫn y hệt như hai năm trước..."
Lời này làm mọi người ngây dại, vẻ mặt không dám tin nhìn nữ tử tuyệt sắc kia.
Nàng là Mộ Như Nguyệt? Sao có thể? Không phải Mộ Như Nguyệt đã chết rồi sao? Thi thể của nàng cũng đã được hỏa táng, làm sao có thể xuất hiện trước mắt bọn họ?
Trong lòng Mộ Tranh căng thẳng, nhìn chằm chằm nữ tử phía trước.
Nữ nhân này làm hắn có cảm giác rất thân thuộc, chẳng lẽ nàng thật sự là cháu gái hắn sao?
"Không!" Sở Vận gào lên, run rẩy nói, "Chuyện này không có khả năng, làm sao nàng có thể là Mộ Như Nguyệt? Nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia đã chết, người chết sao có thể sống lại?"
Nàng càng không muốn tin nữ nhân mà mình hao tổn tâm cơ diệt trừ, bây giờ lại sống sờ sờ trước mắt, nàng không thể chịu đựng nổi đả kích này...
Sở Vận cắn chặt môi, thần sắc tái nhợt, trong lòng còn ôm một tia hi vọng.
Nhưng so với nàng, Thẩm Mặc còn hối hận hơn.
Hắn vì Sở Vận mà vũ nhục nữ nhân này, nếu nàng thật sự là người mà hắn vẫn luôn tưởng niệm, vậy hắn nên làm thế nào đây?
"Đoạt xác trọng sinh!" Thân thể Mộ Hạo Thiên chấn động, run rẩy nói, "Không sai, Tiêu tỷ tỷ đã từng nói với ta chuyện đoạt xác trọng sinh, lúc ấy ta còn không tin tưởng, chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự đoạt xác trọng sinh, linh hồn bám vào một thân thể khác?"
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nhìn về phía khuôn mặt già nua kích động của lão giả: "Ông nội..."
"Trở về thì tốt, trở về thì tốt rồi."
Mộ Tranh lau nước mắt, trong lòng tràn ngập vui sướng, trời biết, lúc hắn người đầu bạc tiễn người đầu xanh đã bi thống cỡ nào, vì thế mà bệnh nặng hai năm trời, nếu không có cháu gái xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ hắn đã không còn trên đời này nữa...
"Sở Vận", Mộ Như Nguyệt chậm rãi ngước mắt nhìn Sở Vận, nở nụ cười lạnh lẽo thấu xương, "Năm đó người giúp bọn người kia đối phó ta, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay hay không? Vận khí ta tương đối tốt, nếu không, chỉ sợ hôm đó ta thật sự đã chết rồi..."