"Các ngươi nhìn thấy không? So với Lâm Dịch đại sư, động tác của Mộ Như Nguyệt có chút mới lạ, giống như một người mới thôi, không biết sao nàng có đủ dũng khí tiếp nhận trận tỷ thí này, ta thấy không cần đấu nàng đã thua rồi..."
Âu Dương Vân Cẩm nhíu mày, ánh mắt đảo qua gương mặt đầy mồ hôi của Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
Hắn đã từng nhìn thấy Mộ cô nương luyện chế đan dược, kỹ thuật cực kì thuần thục, tại sao lần này lại mới lạ như thế? Vậy chỉ còn một khả năng, nàng đã đột phá cấp bậc đan dược sư.
Chẳng lẽ, nàng vừa đột phá cảnh giới địa nguyên thì trình độ luyện đan cũng đột phá? Nhưng mà, không phải đan dược sư muốn đột phá cần phải có không gian yên tĩnh thanh tịnh sao? Vì sao trước mặt công chúng nàng cũng có thể đột phá?
Đương nhiên, nếu vấn đề này có ảnh hưởng, Mộ Như Nguyệt sẽ không mạo hiểm như vậy, giống như lúc ở Dược tông, nàng bế quan để cho Dạ Vô Trần thủ vệ, không cho bất kì ai quấy rầy.
Nhưng hôm nay thì khác.
Trong cơ thể Mộ Như Nguyệt có đan thư, hoàn toàn có thể dựa vào đan thư để duy trì tinh thần lực ở trạng thái tốt nhất, không cần lo lắng bị ngoại vật quấy rầy khiến đầu óc bị tổn hại.
Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, Mộ Như Nguyệt cũng không có thời gian lau đi, tập trung tinh thần lực vào đan đỉnh phượng hoàng trước mặt.
Cảnh giới địa nguyên vốn dĩ chỉ có thể luyện chế đan dược đỉnh phàm giai, nếu cưỡng chế đột phá, nguyên lực của nàng sẽ không đủ để duy trì.
Nếu là ở nơi khác, nàng hoàn toàn có thể điều động nguyên lực từ đan thư, nhưng bây giờ thì không thể!
Nàng có thể không cần để ý những người khác nhưng không thể không cảnh giác thanh y nam tử của Đông Phương gia kia.
Hiện tại đan thư là bùa hộ mệnh lớn nhất của nàng, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện...
Sau đó, mọi người chứng kiến một màn vô cùng kinh ngạc.
Nữ tử ngửa đầu nuốt một viên đan dược, nhanh chóng khôi phục nguyên lực đã bị hao tổn. Nhìn thấy nàng ăn đan dược như ăn đậu, mọi người đều sửng sốt, trong lòng thầm mắng vài câu.
Đúng là phá sản!
Chưa thấy ai phá sản như nàng!
Nàng coi đan dược là cái gì? Đậu sao? Cho dù có nhiều đan dược cũng không đủ cho nàng dùng một lần nữa....
Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục luyện chế đan dược của mình. Có điều, bất kì ai cũng có thể nhìn thấy một khắc đó, hai hàng lông mày bạc trắng của hắn nhíu chặt.
Thời gian trôi qua, một mùi hương nhàn nhạt từ đan đỉnh của Lâm Dịch tỏa ra khiến tâm thần mọi người bất giác thư thái.
"Đan thành?"
Mọi người có chút kinh ngạc, khẩn trương nhìn chằm chằm đan đỉnh của Lâm Dịch.
Lâm Dịch cười nhạt, chậm rãi thu hồi ngọn lửa, "loảng xoảng", đan đỉnh được mở ra, mấy chục viên đan dược rơi vào tay hắn.
"Đan dược ta luyện chế là đan dược đỉnh phàm giai, Trúc cốt đan, có thể giúp cường giả trọng tố (chắc là làm mới lại, reset gì đó...) gân cốt, hơn nữa thực lực cũng sẽ không thay đổi."
Mọi người đều biết, một võ giả muốn trọng tố gân cốt, thực lực nhất định sẽ trở lại con số không, nhưng số lần trọng tố gân cốt càng nhiều thì càng tốt, cho nên sau khi nghe Lâm Dịch nói xong, đáy mắt mọi người đều rõ ràng lộ vẻ thèm muốn.