Sắc mặt La Âm đột nhiên cứng lại, dù sao cũng không thể nói với nàng, nha đầu kia là Nguyệt Tôn chuyển thế đi?
"La Âm, nếu ngươi không nói được là lý do gì vậy thì tránh ra, bất luận thế nào ta đều không bỏ qua cho người dám không đặt quy củ của học phủ vào mắt!"
"Không được!"
Thấy Thích Dung sắp sửa rời đi, La Âm biến sắc, tiến lên cản đường nàng: "Nha đầu kia.... Nha đầu kia là Nguyệt Tôn chuyển thế, ngươi không thể động vào nàng!"
Lúc nói lời này, hắn lén lau mồ hôi lạnh, dù sao thủy tổ đã phân phó không được để lộ thân phận của nàng, nhưng bây giờ hắn không quản được nhiều như vậy.
Nhưng mà, động tác lau mồ hôi này trong mắt Thích Dung lại biến thành chột dạ.
"Nguyệt Tôn chuyển thế?" Thích Dung cười lạnh, "La Âm, muốn tìm cớ cũng phải tìm cái cớ nào tốt một chút, lý do này ai tin? Nhưng thật ra gần đây ta ở ngoài gặp được một nữ tử thiên tài, trên cánh tay nàng có ấn kí trăng rằm giống Nguyệt Tôn, chuyện này cũng chỉ có mấy người đứng đầu học phủ mới biết rõ, hơn nữa ấn kí trăng rằm kia tương đối đặc biệt, giống y như đúc trong sách cổ, ta nghi ngờ nàng mới chính là Nguyệt Tôn chuyển thế."
"Đương nhiên đây chỉ là một điểm", ánh mắt Thích Dung quét về phía La Âm, "Kí ức của nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ có vài đoạn ngắn nhưng nàng lại nói hình như rất lâu trước đây có người gọi nàng là Nguyệt Tôn...."
Tuy còn rất nhiều lý do chứng minh thân phận của nàng, nhưng không cần thiết phải nói với hắn.
La Âm trợn tròn mắt: "Sư bá, nữ nhân kia nhất định là lừa ngươi, nha đầu ta nhận thức mới chân chính là Nguyệt Tôn, nàng..."
Không chờ hắn nói hết câu, Thích Dung đã mất kiên nhẫn nhíu mày: "Ngươi cho rằng ta dễ bị lừa như vậy? Ta có thể khẳng định với ngươi chuyện này đã được kiểm tra nhiều lần rồi, huống chi trong tay nàng có cửu thiên long viêm kiếm, ngoại trừ Nguyệt Tôn, còn có ai có thể sử dụng thanh kiếm này?"
"Không phải, sư bá, ta...."
"Đủ rồi, không cần nhiều lời nữa! Nếu nha đầu kia dám can đảm vi phạm quy định của học phủ thì nhất định phải bị trừng phạt."
Dứt lời, nàng không hề cho La Âm có cơ hội mở miệng, xoay người đi ra cửa.
"Aiz!" La Âm thở dài một hơi.
Trong lòng hắn trăm phần trăm tin tưởng Mộ Như Nguyệt là Nguyệt Tôn chân chính, nhưng cửu thiên long viêm kiếm là thế nào? Tại sao lại nằm trong tay hàng giả kia?
...
Mùa xuân tháng ba.
Gió xuân thổi qua, mấy sợi tóc đen phất qua dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ, nàng hơi ngẩng đầu nhìn về phương xa, một thân váy xanh lam tung bay trong gió, khí chất ưu nhã cao quý.
Nữ tử tươi cười ôn nhu như nước biển, mang đến cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Càng làm cho người ta kinh diễm chính là nữ tử này có con ngươi màu lam, khiến người ta đắm chìm sâu vào đó.
Dần dần có không ít người vây quanh, vừa nhìn vị nữ tử xa lạ này vừa nghị luận sôi nổi, không ai biết nàng có thân phận gì, tại sao lại xuất hiện ở học phủ?
Bỗng nhiên, ánh mắt nữ tử dời về phía bà lão đang bước đến.
"Thích Dung tiền bối."
Nàng nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm ôn nhu như gió xuân phất qua, nhất thời làm nhóm nam đệ tử si mê...
"Lam Nguyệt, đây là Trung Châu học phủ, sau này ngươi cứ ở lại đây."
Khi nhìn thấy thiếu nữ này, khuôn mặt nghiêm túc của Thích Dung lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, khiến tất cả mọi người trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hai người....