Ngọn lửa bùng cháy tỏa ra ánh sáng đỏ, làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử...
Khiếu Nguyệt chớp chớp mắt, lẳng lặng dựa vào người Mộ Như Nguyệt, giống như một con chó nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, đôi mắt màu bạc sáng ngời.
Không biết qua bao lâu, thanh âm nữ tử bên cạnh truyền đến: "Tốt, Khiếu Nguyệt, ăn tuyết liên đan vào đi."
Khiếu Nguyệt rống lên một tiếng, nhảy dựng lên nuốt đan dược vào bụng.
Lập tức, toàn thân nó bao phủ một tầng sáng rực.
Sau đó thân thể nó dần dần cao lên, nháy mắt đã biến thành một nữ tử tao nhã đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Nữ tử mỉm cười, mái tóc bạc thật dài rũ xuống, bóng loáng lóa mắt như tơ lụa, một đôi mắt màu bạc xinh đẹp tựa như tụ tập những vì tinh tú đẹp nhất thế gian.
"Chủ nhân!"
Khiếu Nguyệt quỳ một chân trên mặt đất, hơi cúi đầu, thanh âm ưu nhã như nhạc khúc: "Thiên Lang Khiếu Nguyệt tham kiến chủ nhân!"
"Mẫu thân", Tiểu Bạch xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt, cười tủm tỉm nhìn nữ tử ưu nhã, nói: "Tiểu Lang thật xinh đẹp, để nàng làm tức phụ của Tiểu Bạch đi."
Sắc mặt Khiếu Nguyệt lập tức tối sầm, nhưng vẫn duy trì phong thái ưu nhã: "Ta không phải mẫu long, không thể làm tức phụ ngươi, hơn nữa ta cũng không phải tên Tiểu Lang, tên ta là Khiếu Nguyệt."
Tiểu Bạch khẽ nâng hàng mi dài, dung nhan còn mang nét ngây ngô của thiếu niên: "Ta tên Tiểu Bạch, dĩ nhiên ngươi là Tiểu Lang, mẫu thân, loài người không phải có câu nhất kiến chung tình sao? Có phải ta với Tiểu Lang gọi là nhất kiến chung tình không? Hay là để nàng làm tức phụ của ta đi."
"Ngươi..." Khuôn mặt ưu nhã của Khiếu Nguyệt rốt cuộc biến sắc, buồn bực trừng mắt Tiểu Bạch, nàng thật lo lắng chủ nhân sẽ đáp ứng.
Nếu mình trở thành tức phụ của con rồng này, chẳng phải sẽ sinh ra quái vật sao?
"Tiểu Bạch, ngươi muốn Khiếu Nguyệt làm tức phụ thì phải tự theo đuổi, ta không làm chủ được", Mộ Như Nguyệt nhịn không được buồn cười, lắc lắc đầu, "Hơn nữa, theo ta biết, ma thú khác chủng tộc kết hợp, thực lực của ai cường đại hơn thì hài tử sinh ra sẽ giống người đó, nếu ngươi muốn sinh ra một hài tử long tộc, vậy phải mạnh hơn Khiếu Nguyệt."
"Chủ nhân!" Khiếu Nguyệt ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt.
Chủ nhân có con rồng nhỏ kia, liền không cần bọn họ nữa...
"Mẫu thân, ta có thể ra ngoài đi dạo với Tiểu Lang không", Tiểu Bạch bĩu môi, "Từ khi đến nơi này, ta chưa được ra ngoài lần nào."
"Được" Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Nhưng các ngươi phải chú ý an toàn."
Tiểu Bạch vui sướng, không chờ Khiếu Nguyệt đồng ý đã kéo tay nàng chạy ra ngoài.
Thân thể Khiếu Nguyệt cứng đờ, cúi đầu nhìn bàn tay nắm tay mình, theo bản năng rút lại, trong đôi mắt bạc lộ ra một chút chua xót.Giờ khắc này, nàng nhớ tới nam nhân mà nàng từng yêu cuối cùng lại ruồng bỏ nàng, tim bỗng dưng khẽ run...
Có điều, chuyện này không thể để chủ nhân biết, nếu không với tính cách của chủ nhân nhất định sẽ giết hắn...
"Đừng động tay động chân", Khiếu Nguyệt trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, "Ta đi với ngươi là được."