Ánh mắt đầu tiên khi nhìn hai người này chính là kinh diễm.
Nhưng chờ đến khi hai người kia đến gần, bọn họ mới cảm giác được ẩn ẩn có hơi thở cường đại tiếp cận, đặc biệt là nam nhân áo tím, cường đại đến mức khiến lòng người lạnh lẽo.
"Các ngươi là ai?" Thủ vệ bên trái cảnh giác hỏi.
"Tìm người." Mộ Như Nguyệt nhếch môi, cười nói, "Không biết Diêu gia Diêu Vân Thanh hiện tại có ở đây không?"
Diêu Vân Thanh?
Hai người ngẩn ra một chút, ánh mắt càng cảnh giác hơn.
"Xin lỗi, đại tiểu thư của chúng ta không gặp người ngoài, các ngươi vẫn nên rời đi đi."
Thấy hai người kia có chút hoảng loạn, thần sắc Mộ Như Nguyệt đột nhiên trầm xuống, chẳng lẽ Diêu Vân Thanh và đại ca đã xảy ra chuyện gì đó ở Diêu gia?
"Ngươi vào báo với Diêu Vân Thanh, Mộ Như Nguyệt muốn gặp nàng."
"Cô nương, mặc kệ ngươi là ai, đại tiểu thư đều sẽ không gặp ngươi, ta khuyên các ngươi đừng nên tự tìm mất mặt, trong khoảng thời gian này, đại tiểu thư đã hạ lệnh sẽ không gặp bất kì ai."
Người bên phải quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt, ngữ khí rõ ràng không kiên nhẫn.
"Ngươi vẫn nên đi đi thôi, chúng ta không dám cãi lệnh đại tiểu thư!"
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, dần dần trở nên lạnh lẽo: "Diêu Vân Thanh thật sự nói như thế? Vậy Tiêu Phong đâu? Tiêu Phong có ở đây không?"
Nghe lời này, hai người ngẩn ra, đáy mắt càng thêm kinh hoảng.
"Ngươi... ngươi có quan hệ gì với Tiêu Phong?"
Không có khả năng!
Bọn họ đã sớm điều tra rõ, nhân vật cường đại nhất Tiêu gia cũng chỉ có lão giả bế quan nhiều năm kia, hai người này thực lực cũng không kém, từ khi nào mà Tiêu Phong quen biết thiên tài như vậy?
"Ta có quan hệ gì với Tiêu Phong?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, "Khiếu Nguyệt, ngươi nói cho bọn họ biết, ta là ai!!!"
Một tiếng sói tru bỗng nhiên vang lên, hai thủ vệ gác cửa sửng sốt, khiếp sợ.
Rồi sau đó, hai người liền nhìn thấy bên cạnh nữ tử bỗng xuất hiện một con sói màu bạc ưu nhã mỹ lệ, đôi mắt màu bạc hung ác.
Bạch y nữ tử cầm trường kiếm, đứng trên lưng Thiên Lang, trong mắt có ý cười nhàn nhạt nhưng thanh âm lại băng lãnh vạn phần, lãnh đến tận xương.
"Khiếu Nguyệt, giết!!!"
"Vâng, chủ nhân!"
Khiếu Nguyệt ngửa đầu tru lên một tiếng, vươn móng vuốt về phía hai người phía trước, phịch một tiếng, hai người kia văng ra ngoài, móng vuốt bén nhọn hung hăng đâm vào ngực hắn, lạnh lùng hỏi: "Nói! Ca ca của chủ nhân ta ở đâu!"
Ca ca?
Người kia ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ lạnh lùng của bạch y nữ tử, đáy lòng rung động.
Cái nữ nhân cường đại này lại là muội muội của Tiêu Phong?
Trời ạ, xem ra lần này Diêu gia bọn họ gặp phải cường địch rồi...
"Tiêu.... Tiêu Phong bị nhốt!" Hắn hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, run giọng nói, hiện tại hắn chỉ hi vọng mình lập tức hôn mê đi.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt càng thêm lạnh lẽo, quanh người bao phủ hàn khí nhàn nhạt: "Cho ngươi một cơ hội, nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"
"Là... là thế này....."
Người kia không hề do dự, lập tức kể lại chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Sau khi nghe thấy Diêu Vân Thanh bị buộc phải gả cho người khác, Tiêu Phong vì cứu nàng mà bị trọng thương, trên người Mộ Như Nguyệt đột nhiên bộc phát sát khí ngập trời.