Dương Tiêu cũng chú ý tới Trương Tử Hào: “Thật đúng là không phải oan gia không gặp nhau!”
Nghĩ đến chuyện Trương Tử Hào và mẹ kế làm những chuyện xấu hỗ kia bị mình chiếu cho toàn bộ những người có mặt xem, Dương Tiêu không kìm lòng được mỉm cười.
“Má nó!” Nhìn thấy Dương Tiêu lại dám cười nhạo mình, mũi của Trương Tử Hào gần như bốc khói.
Sau khi kết thúc buổi thẩm định đá quý ở thành phó, Trương Tử Hào điều tra camera giám sát. Anh ta tìm được chủ mưu người đứng, tất cả đều là do tên phé vật Dương Tiêu này làm.
Sự việc đã bại lộ, Trương Tử Hào không chỉ bị cha anh ta đánh gần chết, nếu không phải có ông nội xin cho, thì e rằng anh ta thậm chí còn không thể giữ được vị trí cậu chủ của nhà họ Trương.
Cho đến bây giờ vết thương trên người anh ta vẫn chưa lành, Trương Tử Hào thực sự hận Dương Tiêu đến tận xương tủy.
Tán gái không thành, anh ta còn hoàn toàn trở thành trò cười.
Trương Tử Hào nhìn một người, hỏi: “Vừa nãy đã chuyện gì xảy ra?”
“Cậu Trương…” Nhìn thấy sắc mặt u ám của Trương Tử Hào, người này sợ hết hồn, đâu dám xúc phạm Trương Tử Hào, nói hết mọi chuyện cho Trương Tử Hào nghe.
Trương Tử Hào nghe xong, nhìn Diệp Trường Hà, lạnh lùng nói: “Bậc thầy Diệp, ông là bậc thầy nội lực số một ở Trung nguyên, chẳng lẽ ông không thấy trong đó có thủ đoạn gì sao? Dựa vào sức mạnh của con người thì làm sao có thể đập vỡ khói đá thành bột? Chuyện này quá vô lý! Tôi thấy có người đang có gắng muốn sỉ nhục ông.”
“Tôi…” Diệp Trường Hà giật mình, hiển nhiên ông ta không ngờ Trương Tử Hào lại nói như vậy.
Trương Tử Hào xua tay: “Bậc thầy Diệp, vừa nhìn đã biết ông là người biết rõ lòng người, chẳng qua quá từ bị, không muốn gây phiền phức mà thôi! Nhưng, rõ ràng người này đang xúc phạm ông. Nếu hôm nay ông để anh ta đi dễ dàng như vậy, thì chẳng phải danh tiếng bậc thầy nội lực só một ở thành phố Trung Nguyên của ông đã bị đập tan sao?”
Nhóm người xem đã sửng sốt, rõ ràng Trương Tử Hào này đang gây chuyện.
Nghe vậy, Diệp Trường Hà mới phản ứng lại. Đúng vậy, nếu để Dương Tiêu rời đi, thì chẳng phải ông ta sẽ trở thành trò cười sao?
“Bậc thầy Diệp, ông còn do dự gì nữa? Dạy dỗ tên này đi.”
Trương Tử Hào muốn mượn sự giúp đỡ của Diệp Trường Hà dạy dỗ Dương Tiêu một trận.
Diệp Trường Hà nắm chặt hai tay, trên người ông ta toát ra một loại hơi thở từ: “Ranh con, chắc chắn lúc nãy cậu đã ăn gian, néu không phải ăn gian thì hôm nay cậu phải so tài với tôi!”
Khiêu chiến! Diệp Trường Hà đang tuyên bố khiêu chiến với Dương Tiêu.
“Tên này toàn nghĩ xấu, không có chuyện thì đi gây chuyện, chúng ta đi!” Dương Tiêu không còn do dự.
Nhìn thấy Dương Tiêu thật sự muốn rời đi, Diệp Trường Hà đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Ranh con, đứng lại cho.
tôi!”
Dương Tiêu phót lờ Diệp Trường Hà, rời đi ngay lập tức.
“Bậc thầy Diệp, ông còn chần chừ cái gì nữa? Không thấy.
thằng nhóc này có tật giật mình sao?” Trương Tử Hào hung hăng nói.
Để giữ vững danh tiếng là bậc thầy nội lực số một ở Trung Nguyên, ánh mắt Diệp Trường Hà vô cùng u ám, giận dữ hét lên: “Cho thể diện mà không cần, đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”
Vèol Trong phút chốc, Diệp Trường Hà dồn nội lực, đắm vào đầu Dương Tiêu.
Với nắm đắm này, Diệp Trường Hà đã sử dụng sức mạnh chín trâu hai hổ, nếu đánh trúng, Diệp Trường Hà hoàn toàn tự tin có thể đánh bay đầu của Dương Tiêu.