“Nhà họ Sử ở Trung Nguyên quyên góp hai triệu tệ!”
“Nhà họ Phí ở Trung Nguyên quyên góp ba triệu tệ!”
Trong chốc lát, nhiều gia đình thương nhân và quý tộc cao cấp ở thành phó Trung Nguyên đã lên tiếng.
Chỉ cần những người đến dự tiệc tối thì đương nhiên đã có tâm từ thiện, những gia đình không có hứng thú kia đều không đến, chẳng hạn như nhà họ Đường mà Dương Tiêu ở.
“Gần được rồi đấy, chủ nhà Tạ!” Bạch Quỳnh nói đùa.
Tạ Quần gật đầu đứng dậy hét lên: “Nhà họ Tạ tôi ở Trung Nguyên quyên góp ba mươi triệu tệ!”
“Ba… ba mươi triệu tệ? Không hỗ danh là chủ nhà Tạ, xứng đáng là một trong mười đại gia hàng đâu, quả nhiên ra tay hào phóng!”
Nghe thấy những con số mà Tạ Quần quyên góp, cảnh tượng trở nên náo động.
Bạch Quỳnh theo sau đứng dậy nói: “Nhà họ Bạch ở Giang Nam quyên góp một trăm triệu tệ!”
Cái gì! Một trăm triệu tệ?
Lời này vừa dứt không khác gì một tiếng sắm âm vang nỗ tung trong đám đông, vô số người nhìn Bạch Quỳnh sững SỜ, “Một trăm triệu tệ?” Tô Thiên Lung cũng sửng sốt, đây là lần gây quỹ lớn nhất mà cô từng thấy.
Bạch Quỳnh nhìn Dương Tiêu khiêu khích: “Tên kia, anh sẽ không quyên góp đấy chứ?”
“Đây không phải là chồng phế vật của Đường Mộc Tuyết người đẹp số một của thành phố Trung Nguyên sao? Anh ta quyên góp? Anh ta quyên góp cái rắm ý!”
Không ít người nhìn thấy Dương Tiêu thì ngay lập tức châm chọc, bọn họ không tin phé vật này lại có tiền quyên GÓP.
“Ai nói Dương Tiêu không thể quyên góp? Quyên góp một tệ, mười tệ, đó cũng là quyên góp!” Tạ Quần châm chọc nói.
“Chủ nhà Tạ nói đúng lắm, quyên góp một tệ cũng là quyên góp!”
“Nhưng tên phế vật này có thể lấy nổi ra một tệ không? Ai mà không biết anh ta ăn bám vợi”
Một đám gia tộc ở thành phố Trung Nguyên do Bạch Quỳnh và Tạ Quần đứng đầu nhìn Dương Tiêu cười ầm lên.
“Anh Dương Tiêu!” Nhìn thấy Dương Tiêu bị bọn họ nhắm vào, Tô Thiên Lung căng thẳng nắm góc quần áo.
Bị mọi người giễu cợt, khóe miệng Dương Tiêu hơi nhếch lên: “Tôi không lấy ra được à? Ngại quá, tôi sẽ đưa một tỷ tẹt
Cái gì! Một tỷ tệ?
Nghe đến số tiền quyên góp của Dương Tiêu, tất cả mọi người chỉ cảm thấy như có sắm sét bên tai, từ ngoài vào trong đều như sắm sét.
Trong một lúc, hầu hết tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều sững sờ nhìn Dương Tiêu, trên mặt lộ ra vẻ nghỉ ngờ sâu sắc.
“Một… một tỷ tệ? Tôi không nghe nhằm đấy chứ? Vậy mà tên phế vật này muốn quyên góp một tỷ tệ?”
“Anh không nghe nhằm đâu, phế vật nhà họ Đường muốn quyên góp một tỷ tệ, trước khi đi ra ngoài tên phế vật này quên uống thuốc à?”
“Đúng! Chắc chắn trước khi đi ra ngoài phế vật này đã quên uống thuốc, anh ta quyên góp một tỷ tệ? Anh ta lầy ra được một tỷ tệ thì ông đây sẽ quyên góp mười tỷ tệ!”