Mục lục
Truyện Hổ Tế - Dương Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 680:



“Lạy! Tôi mẹ nói thật sự lạy Dương Tiêu, Grand Slam, nhìn thấy chưa, mây bay nước chảy, một sớm một chiều, sau này ai dám nói Dương Tiêu là phé vật, tôi nhìn thấy sẽ cho người đó cái bạt tai thật nặng, đây là chuyện mà phế vật có thể làm được sao?”



“Đúng vậy! Kỹ năng này còn tốt hơn cả một người chơi bowling! Sợ rằng thần bóng tới cũng chỉ như thế?”



“Đúng đúng! Đại thần, xin hãy nhận của tôi một lạy!”



“Đại thần, xin hãy nhận cái dập đầu của tôi!”



Trong một thời gian ngắn, một nhóm người thích chơi bowling đã hoàn toàn bị chỉnh phục bởi kỹ năng chơi của Dương Tiêu.



Ngay cả những người không thích chơi bowling cũng phải sửng sốt, họ không ngờ rằng Dương Tiêu đã thắng Triệu Vô Cực.



Triệu Cầm như bị sét đánh, vẻ mặt bà ta sững sờ.



Dương Tiêu thực sự đã thắng Triệu công tử?



Phề vật này đã thắng Triệu công tử?



Không cần phải máu chó như vậy chứ?



Gương mặt già nua của Đường Kiến Quốc đông cứng lại, mọi thứ hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của ông ta.



Triệu Vô Cực dường như đã phải chịu một trăm nghìn điểm sát thương, anh ta thực sự có động lực giống con Husky.



Mình đường đường là con cưng của trời, vậy mà lại bại dưới tay phé vật, sợ rằng sau này anh ta sẽ là trò cười lớn nhất ở Trung nguyên.



“Thắng rồi! Dương Tiêu, anh đã thắng rồi, quá tuyệt!”



Đường Mộc Tuyết như được miễn tội chết, cô vui mừng reo hò suýt nữa đã nhảy cng lên.



Không ai biết trong quả bóng cuối cùng của Dương Tiêu vừa rồi, Đường Mộc Tuyết đã bị dày vò như thế nào.



Ánh mắt Dương Tiêu cưng chiều nhìn Đường Mộc Tuyết cười nói: “Mộc Tuyết, không để em thất vọng!”



“Vâng vâng!” Gương mặt ngọc bích hoàn mỹ của Đường Mộc Tuyết tràn đầy ý cười.



Nếu không phải cô là một người phụ nữ thành thị rất kiệm lời, e rằng giờ phút này cô đã lao vào vòng tay của Dương Tiêu rồi.



Triệu Vô Cực tức giận đấm vào bức tường bên cạnh: “Chết tiệt! Tôi đã thua một phế vật, chó má!”



“Triệu công tử, có phải anh nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?” Dương Tiêu cười nhẹ nhìn Triệu Vô Cực.



Vẻ mặt của Triệu Vô Cực càng lúc càng trở nên xấu, anh ta nhìn Dương Tiêu với vẻ mặt u ám: “Hứa? Hứa gì?”



“Uh! Không lẽ Triệu công tử đã quên mát? Vừa nãy tự anh mở miệng đồng ý, nếu anh thua thì sẽ đưa chiếc Rolex trên tay anh cho tôi. Chẳng lẽ Triệu công tử muốn quyt2”



Dương Tiêu nói đùa.



Nghe thấy những lời của Dương Tiêu, những người đam mê bowling bị Dương Tiêu chỉnh phục không thể chịu đựng được nữa.



“Triệu công tử, không phải anh định quyt chứ? Vừa nãy anh bảo bọn tôi làm chứng. Bây giờ anh thua, chẳng lẽ anh dám chơi nhưng không dám chịu?”



“Đúng vậy Triệu công tử, dù sao anh cũng sinh ra trong nhà họ Triệu một trong tứ đại gia tộc, nếu anh dám chơi nhưng không dám chịu, sau này nói ra thì thật xáu hổ!”



“Tôi thấy Triệu Vô Cực này có chơi nhưng không có chịu, tốt, tôi sẽ đăng lên vòng bạn bè để mọi người thấy rằng Triệu Vô Cực đã ở nước ngoài sáu năm, khi về nước dám chơi nhưng không dám chịu!”



Tất cả mọi người tôi một câu anh một câu, suýt chút nữa đã khiến Triệu Vô Cực tức giận bốc khói.



Vốn dĩ chơi bowling thua phế vật đã rất xáu hổ, nều anh ta dám chơi nhưng không dám chịu thì sẽ mắt mặt đến cả nhà nội.



Chiếc Rolex này là phiên bản giới hạn toàn cầu, trên thế giới có không quá mười chiếc, trong lòng Triệu Vô Cực đang chảy máu dữ dội.
Chương 681:



Làm người phải có tinh thần hợp đồng, Triệu Vô Cực tháo chiêc Rolex ra đưa cho Dương Tiêu: “Triệu Vô Cực tôi đã dám chơi thì sẽ dám chịu! Đây, cầm lấy!”



“Vừa nhìn đã biết Triệu công tử là người có tinh thần hợp đồng, bái phục!” Dương Tiêu đưa tay nhận chiếc Rolex giá trị.



Lúc Dương Tiêu nhận chiếc Rolex, chiếc Rolex đã trượt khỏi tay Dương Tiêu rơi xuống sàn, lớp kính trên cùng của Rolex bị nứt ngay tại chỗ.



“Đờ mò!”



Nhìn thấy chiếc Rolex trị giá sáu trăm vạn đã rơi xuống, một nhóm người có mặt tại hiện trường đều chết lặng.



Ngay sau đó, Dương Tiêu ngạc nhiên nói: “Ôi! Rơi mát rồi, xem ra tôi thực sự tương phản với chiếc Rolex này, quên đi, không cần nữa!”



Sau đó, Dương Tiêu cúi xuống nhặt chiếc Rolex này lên ném vào một thùng rác gần đó, như thể nó chỉ là rác rưởi chứ không phải bảo bồi quý hiếm nào.



“Đờ mờ!” Nhìn thấy Dương Tiêu vứt chiếc Rolex giới hạn trị giá ít nhất sáu trăm vạn vào thùng rác, tất cả mọi người có mặt đều ngơ ngác.



Đây là một chiếc Rolex phiên bản giới hạn trị giá ít nhất sáu trăm vạn, đã bị Dương Tiêu vứt bỏ.



Làm ơn đó anh giai, đây không phải là rác đâu!



Nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ yêu quý của mình bị Dương Tiêu tùy ý ném vào thùng rác, mắt Triệu Vô Cực suýt chút nữa đã rơi ngoài.



Để có được chiếc Rolex này, anh ta đã phải bỏ ra tám trăm vạn, nếu bây giờ bán nó, không cần nói nhiều cũng được ít nhất sáu trăm vạn.



Ai có thể ngờ rằng phế vật Dương Tiêu này lại không có mắt đã vứt bỏ chiếc đồng hồ yêu quý của mình.



Ngay lúc này, Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy có một cái tát vô hình đánh vào mặt mình.



Vừa rồi mình đưa đồng hồ cho Dương Tiêu, tên này rõ ràng là cố ý làm rơi đồng hồ yêu quý của mình xuống, tạo ra cảnh Dương Tiêu ném đồng hồ yêu quý của mình vào thùng rác.



Nghĩ đến việc chiếc đồng hồ yêu quý của mình bị rơi có một vết nứt, nghĩ đến chiếc đồng hồ yêu quý của mình bị ném vào thùng rác, Triệu Vô Cực chỉ muốn dùng dao đâm tên khốn trước mặt mình.



Vẻ mặt Dương Tiêu không chút gợn sóng, anh thật sự không quan tâm đến chiếc Rolex sáu trăm vạn này.



Đúng vậy, vừa rồi Dương Tiêu cố ý làm rơi Rolex xuống.



Không có gì, chỉ muốn nghe một âm thanh, chỉ cảm thấy trong lòng rất thoải mái.



Nhìn thấy dáng vẻ vênh váo của Triệu Vô Cực, Dương Tiêu thực sự không quen.



Trong lòng Đường Mộc Tuyết hơi chấn động, sau đó chắn động này biến mắt trong nháy mắt.



Theo cái nhìn của cô, cô thực sự không quan tâm đến chiếc Rolex của Triệu Vô Cực.



Phải biết rằng, Dương Tiêu không chỉ mua được biệt thự hàng trăm triệu tệ mà còn mua cả biển hoa lớn nhát trị giá một tỷ tệ ở Tây Song Bản Nạp, tặng cô chiếc nhẫn kim cương Ngôi sao Đông Phương vô giá.



Đường Mộc Tuyết không phải là kiểu người phụ nữ ham hư vinh, tiền gần đủ là được, cuộc sống của cô phải có ý nghĩa.



“Ném? Sao cậu lại có thể ném như thế này? Dương Tiêu, tên khốn kiếp, cậu điên rồi hả? Cậu biết chiếc Rolex này trị giá bao nhiêu không?” Nhìn Dương Tiêu ném chiếc Rolex giá trị vào thùng rác, trái tim Triệu Cầm như tan nát.



Không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, bà ta vội vàng đến bên thùng rác, nhặt chiếc đồng hồ Rolex ra.



Đường Mộc Tuyết cau mày nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”



Nhặt rác trước mặt nhiêu người như vậy, loại hành vi này quá rẻ mạt.



“Cầm Cầm!” Vẻ mặt già nua của Đường Kiến Quốc không nhịn được nữa.



Đây là một chiếc Rolex bị phế vật ném, bây giờ bà ta lại nhặt chiếc Rolex do phé vật ném. Đây không phải là có ý biến thành trò cười cho phế vật xem sao?



Triệu Cầm cầm lấy chiếc Rolex, ậm ừ: “Tiền, đây đều là tiền! Các người thì hiểu cái gì?”
Chương 682:



Vừa nói, Triệu Cầm vừa nhìn Triệu Vô Cực nịnh bợ: “Triệu công tử, đây là Rolex của cậu! Triệu công tử, phế vật này quá không biết phép tắc, tôi thay mặt phé vật này xin lỗi cậu!”



Trong lòng Triệu Cầm, bà ta đã muốn trở thành mẹ vợ của Triệu Vô Cực, sao có thể để Dương Tiêu làm hỏng chuyện tốt của mình chứ?



“Mẹ, mẹ đủ rồi!” Đường Mộc Tuyết không chịu nồi nữa.



Nhìn thấy Triệu Cầm lại nhặt chiếc đồng hồ yêu quý của mình từ thùng rác, điều này khiến trong lòng Triệu Vô Cực rối bời.



Anh ta thực sự có hơi suy sụp, Đường Mộc Tuyết xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, sao có thể có một người mẹ ngu ngốc như vậy?



Phải biết rằng, lúc này anh ta nhận chiếc đồng hồ này, không chỉ làm mắt giá trị của bản thân.



Nếu thực sự muốn trả lại cho anh ta, ít nhất cũng phải tìm một nơi không có người!



Triệu Vô Cực bắt lực nói: “Bác gái, chiếc đồng hồ này đã là của Dương Tiêu. Từ khi Dương Tiêu ném đi thì đã là đồ bỏ đi! Không đáng giá bao nhiêu, bác gái, néu bác thích thì đợi hai hôm nữa, cháu sẽ lấy cho bác một cái có phong cách phổ biến nhát, giá sẽ không thấp hơn thế này.”



“Ò! Quá tuyệt, Triệu công tử thật sự hào phóng!” Triệu Cầm nghe vậy thì mừng rỡ.



Bà ta ném chiếc Rolex xuống, lại dùng chân giãm lên hai lần, cuối cùng nhổ nước bọt vào chiếc Rolex, rồi mới thôi.



Nhìn thấy cảnh này, toàn thân Triệu Vô Cực sụp đổ tận cùng.



Khách sạn này là khách sạn nhà họ Triệu, sau này anh ta có thể sai người bí mật nhặt chiếc Rolex này, Triệu Cầm đã nhỗ nước bọt vào, trong lòng Triệu Vô Cực cảm tháy vô cùng ghê tởm lạnh lẽo.



Ngay cả khi anh ta thích chiếc Rolex này đi nữa, anh ta cũng sẽ không đeo nó nữa.



Nếu không, một khi nghĩ đến chiếc Rolex này bị Triệu Cầm nhỗ nước bọt, có thể khiến người ta ghê tởm chết.



Dương Tiêu thờ ơ, anh biết quá rõ tính cách của Triệu Cầm.



Bà ta không thể lấy được, thì người khác cũng đừng mơ tưởng. Dù sao cũng không phải đồ của mình, Triệu Cầm rất muốn đập chiếc Rolex này ra từng mảnh.



“Cậu chủ, bữa ăn đã chuẩn bị xong!” Đúng lúc này, một người phục vụ bước tới.



Nghe vậy, Triệu Vô Cực gượng cười: “Bác trai bác gái, Mộc Tuyết, chúng ta đi ăn cơm thôi!”



“Đi đi đi!” Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm vội vàng gật đầu.



Khi họ đến bàn ăn, món này đến món khác đã được bày sẵn trên bàn.



“Hoa nở phú quý cua hoàng đế!”



“Vi cá mập, hải sâm, bào ngư, xương cá, cá lăng, tôm, măng tây và giãăm bông!”



“Hoa mũi công lớn màu vàng!”



“Sashimi cá hồi vua biển sâu!”



“Cá ngừ áp chảo!”



Một loạt món ngon nổi tiếng được đặt lên bàn, Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đều hoa mắt.



Triệu Vô Cực còn đặc biệt đặt bàn ăn ở trung tâm hội trường thay vì đặt trong phòng riêng.



Bởi vì, lát nữa anh ta sẽ cầu hôn Đường Mộc Tuyết dưới sự chứng kiến của mọi người.



Triệu Vô Cực búng tay, hai chai Lafite chính hiệu từ năm 1982 được mang qua.



Triệu Vô Cực vô cùng lịch thiệp chủ động rót cho Đường Mộc Tuyết, Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc một ly Lafite năm 1982, anh ta trực tiếp chọn bỏ qua Dương Tiêu.
Chương 683:



Dương Tiêu không ngạc nhiên, nếu Triệu Vô Cực có thể rót Lafite cho mình, thì ngược lại chứng minh trong Lafite này có quỷ.



Triệu Vô Cực lịch thiệp cười nói: “Bác trai bác gái, Mộc Tuyết, đây là loại rượu Lafite 1982 mà tôi đặc biệt lấy được từ nước ngoài. Mỗi chai đều là loại Lafite tốt nhất của năm 1982, mọi người thử xem!”



“Được được được!” Gương mặt Triệu Cầm tràn đầy nụ cười, như thể bà ta đã là mẹ vợ của Triệu Vô Cực.



Triệu Cầm lập tức uống một hớp lớn trong ly rượu, nuốt vài hớp, sau đó lại rót thêm hai ly, uống một hơi cạn sạch.



Tuy rằng chưa từng uống rượu vang đỏ, nhưng bà ta biết là Lafite năm 1982 là cực phẩm, cho nên Triệu Cầm không quan tâm ba bảy hai mươi mốt, uống xong nói sau.



Vẻ mặt Triệu Vô Cực trở nên cứng đờ, anh ta thật sự không ngờ Triệu Cầm lại đột nhiên hung hăng như vậy, uống nhiều Lafite như vậy trong một hơi, bà ta cho rằng đó là nước lọc hả?



Triệu Vô Cực không tiện nổi giận, anh ta lập tức nháy mắt với giám đốc sảnh.



Giám đốc sảnh hiểu ý, ngay lập tức tắt các đèn khác trong sảnh, ánh đèn chiều vào Triệu Vô Cực.



Đột nhiên, Triệu Vô Cực đứng dậy quỳ một gối, lấy hộp trang sức ra, trong đó có chiếc nhẫn kim cương màu hồng, nghiêm mặt nói: “Mộc Tuyết, anh thích em nhiều năm như vậy, đi nước ngoài sáu năm, tình cảm anh dành cho em vẫn như cũ không thay đổi, gả cho anh được không?”



Cái gì! cầu hôn?



Cảnh tượng bất ngờ khiến tất cả những người đang dùng bữa trong hội trường bị sốc.



“Xin lỗi Triệu công tử, tôi đã là vợ của Dương Tiêu!”



Đường Mộc Tuyết không hề do dự từ chối thẳng.



Thầy Đường Mộc Tuyết còn không hề do dự, anh ta như bị hứng chịu một tiếng sét đánh giữa trời quang, sắc mặt vô cùng tái nh Mộc Tuyết? Em nói gì? Anh không quan tâm chuyện này, kết hôn thì có thể ly hôn. Không sao, Mộc.



Tuyết, gả cho anh được không? “



“Xin lỗi Triệu công tử, anh cứ như thế này thì tôi sẽ rời đi!”



Đường Mộc Tuyết cau mày nhìn Triệu Vô Cực.



Triệu Vô Cực không thể tin được, anh ta đột nhiên đứng dậy chỉ vào Dương Tiêu nói: “Mộc Tuyết, tại sao em lại từ chối anh? Phế vật này có thể cho em cái gì? Lái một chiếc Maserati hỏng, mà anh lái chiếc Lamborghini giá trị trên nghìn vạn!”



“Chiếc nhẫn kim cương trong tay em cũng là giả phải không? Còn của anh là viên kim cương hồng đế quốc vô giá! Chỉ cần em gả cho anh, anh sẽ cho em những gì em muốn!”



“Giả? Ai nói chiếc nhẫn kim cương này là giả?” Ngay khi lời nói của Triệu Vô Cực rơi xuống, một giọng nói tràn đầy tức giận vang lên.



Nhìn quanh, thì nhìn thấy Bạch Du Tĩnh người sáng lập tập đoàn trang sức Bạch Thức đang đi về phía mình với vẻ mặt lạnh lùng.



Vẻ mặt Bạch Du Tĩnh băng giá, lạnh lùng nói với Triệu Vô Cực: “Cậu Triệu, ăn có thể ăn bậy, nhưng không được nói bậy!”



Nhìn chằm chằm vào Bạch Du Tĩnh quốc sắc thiên hương và yêu kiều, mắt Triệu Vô Cực đột nhiên sáng lên, một nét thô tục loé lên.



“Cô… cô là?” Triệu Vô Cực xúc động nhìn Bạch Du Tĩnh.



Lớn như vậy, ngoài Đường Mộc Tuyết là người phụ nữ đẹp nhất mà anh ta từng thấy, một người còn lại chính là người đẹp vô song trước mặt anh ta.



Hơn nữa, vẻ đẹp dịu dàng của Đường Mộc Tuyết và vẻ đẹp cao lạnh của người phụ nữ trước mặt anh ta tạo thành hai sự chênh lệch cực độ. Triệu Vô Cực không khỏi nghĩ thầm, nếu hai mỹ nhân xinh đẹp này cùng phục vụ, cảnh tượng này sẽ thú vị biết bao.



Sau khi mơ tưởng trong giây lát, Triệu Vô không nhịn được cảm thấy khô khan, máu trong người sôi lên.



Bạch Du Tĩnh thờ ơ nói: “Bạch Du Tĩnh người sáng lập tập đoàn trang sức Bạch Thức!”



Tối nay Bạch Du Tĩnh tình cờ đi ngang qua đây, khi nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Triệu Vô Cực vừa rồi, Bạch Du Tĩnh không nhịn được tức giận đi qua.
Chương 684:



Trên tay Đường Mộc Tuyết là chiếc nhẫn kim cương hồng Ngôi sao Đông Phương vô giá. Đây là món trang sức tốt nhất duy nhất do tập đoàn trang sức Bạch Thức chế tạo trong những năm gần đây.



Cách đây một thời gian, Bạch Du Tĩnh đã chuẩn bị bán đấu giá Ngôi sao Đông Phương ở thành phố Trung Nguyên nhằm nâng cao danh tiếng của tập đoàn trang sức Bạch Thức ở thành phố Trung Nguyên.



Ai biết lúc này Dương Tiêu đã ra tay, anh ngang ngược vô lý dùng ông nội cô ép cô, cuối cùng Dương Tiêu không biết xấu hỗ chiếm lấy Ngôi sao Đông Phương.



Đồng thời, Dương Tiêu cũng để lại cho cô một chiếc nhẫn đen, chiếc nhẫn đen này đã thành công trong việc cứu cô với sự hợp tác của gia đình tài phiệt đẳng cấp thế giới Robert. Điều này đã thay đổi tất cả ấn tượng của Bạch Du Tĩnh về Dương Tiêu, sự tán thành không do dự của gia tộc Robert đã hoàn toàn lật đổ toàn bộ tam quan của Bạch Du Tĩnh.



Nhìn Dương Tiêu lúc này, đôi mắt đẹp của Bạch Du Tĩnh hiện lên vẻ phức tạp.



Gia tộc tài phiệt Robert tầm cỡ thế giới là tôi tớ của anh, rốt cuộc anh chàng này có bí mật gì?



“Hóa ra là cô Bạch Du Tĩnh, tôi nói vừa mạnh mẽ lại còn hoa nhường nguyệt thẹn!” Triệu Vô Cực chợt nhận ra.



Sáu năm trước, khi Triệu Vô Cực chưa ra nước ngoài, anh ta biết có hai người đẹp nổi tiếng ở thành phố Trung Nguyên, đó là Đường Mộc Tuyết và Bạch Du Tĩnh.



Đường Mộc Tuyết sinh ra trong nhà họ Đường ở thành phố Trung Nguyên, còn Bạch Du Tĩnh là cháu gái của thánh cờ Bạch Nguyên Kiệt.



Dưới sự đánh giá của công chúng, Đường Mộc Tuyết trở thành mỹ nhân số một của thành phó Trung Nguyên, trong khi Bạch Du Tĩnh bị lu mờ.



Năm đó, Đường Mộc Tuyết bắt đầu làm việc ở xí nghiệp của gia tộc từ rất sớm, tự nhiên Triệu Vô Cực thường xuyên gặp được. Mà Bạch Du Tĩnh nhận sự dạy dỗ nghiêm khắc của gia đình, cộng thêm Bạch Du Tĩnh kiêu ngạo kiên quyết từ chối người khác, sáu năm trước Triệu Vô Cực cũng chỉ gặp Bạch Du Tĩnh một lần.



Sau nhiều năm như vậy, Bạch Du Tĩnh đã thay đổi nhiều lại lần nữa xuất hiện trước mắt Triệu Vô Cực, anh ta tự nhiên không có ấn tượng gì.



Bạch Du Tĩnh nhíu mày, không vui nói: “Cậu Triệu, không cần dùng chiêu này!”



Cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của Bạch Du Tĩnh, Triệu Vô Cực nhìn Đường Mộc: “Mộc Tuyết, nếu anh đoán không nhằm, thì chiếc nhẫn này là do Dương Tiêu đưa cho em đúng không?”



“Ừ!” Đường Mộc Tuyết trả lời thành thật.



Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc hơi say trao đổi ánh mắt với nhau, vẻ mặt đầy kinh ngạc.



Phế vật Dương Tiêu này đã cho con gái của họ một chiếc nhẫn kim cương? Sao có thể?



Triệu Vô Cực liếc nhìn Dương Tiêu khinh thường nói: “Cô Bạch, đây là phế vật nỗi tiếng ở thành phố Trung Nguyên, một thằng chỉ biết bám váy vợ, chiếc nhẫn kim cương Mộc Tuyết đeo không phải đồ giả thì là gì2”



“Cô Bạch, nói thật với cô, chiếc nhẫn kim cương của tôi là kim cương hồng đề quốc, có đầy đủ mười carat. Tôi mua với giá ngất trời năm nghìn vạn, một thằng phế vật như Dương Tiêu có tư cách gì mà đấu với tôi?”



“Đúng đúng đúng, Mộc Tuyết, chiếc nhẫn kim cương này hẳn là giả, nhất định là Dương Tiêu mua ở cửa hàng ven đường. Con đừng tin thằng phế vật này!” Triệu Cầm nghiêm nghị nói.



Nghe thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Triệu Vô Cực trị giá năm nghìn vạn, Triệu Cầm phấn khích suýt như nhảy cẵng lên.



Một chiếc nhẫn kim cương năm nghìn vạn, một chiếc nhẫn kim cương trị giá năm nghìn vạn!



Triệu Cầm không bao giờ ngờ rằng trong đời mình, bà ta sẽ thực sự nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương quý giá như: này.



Trong suy nghĩ của bà ta, Dương Tiêu là đô vô dụng, thứ mà con gái bà ta đang đeo chắc chắn là đồ giả.



Bạch Du Tĩnh cười lạnh nói: “Giả? Chẳng lẽ, viên kim cương hồng đế quốc Ngôi sao Đông Phương Đông của tập đoàn trang sức Bạch Thức tôi là giả?”



Cái gì!!!



Ngôi sao Đông Phương, kim cương hồng đề quốc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK