Trịnh Thu đáp: “Cậu chủ nhỏ, cậu nói đi!”
Trong giây tiếp theo, một luồng hào quang cực lớn bộc phát ra khỏi cơ thê Dương Tiêu, trong mắt anh rực lửa cháy kinh người.
“Nhà họ Dương ở Đề Đô nợ tôi, tôi nhất định sẽ lấy lại từng thứ một!”
“Hành động của bà ta là bù đắp sao?
Không! Là chuộc tội!”
“Cho tôi đủ thời gian, không cân cho tôi cơ hội chứng minh, tôi sẽ vươn xa bao trùm phía trên nhà họ Dương ở Đề Đôi”
Đúng vậy, theo quan điểm của Dương Tiêu, cái gọi là bù đắp của bà cụ là chuộc tội cho hành vi ngu ngôc của mình.
Cho anh một cơ hội chứng tỏ bản thân? Tất cả đều vô nghĩa!
Dương Tiêu hiểu sâu sắc, bà cụ vẫn luôn lạnh lẽo vô tình, chắc chắn Dương Bân Hàn anh trai cùng cha khác mẹ của anh đã xâm phạm quyên lợi của bà ta, bà ta mới nhớ tới người bị đuôi đi hồi đó.
Về phân nhà họ Dương ở Đề Độ, Dương Tiêu hoàn toàn không – đề vào mặt. Trong thời kỳ đỉnh cao của anh, làm mưa làm gió, các quốc gia trên thế giới chắn động, vô số các nhà tài phiệt nghe tin sợ hãi, trước mặt anh nhà họ Dương ở Đề Đô u ám phai mờ.
Nếu không phải bây giò thực lực của Dương Tiêu chưa hôi phục hoàn toàn, anh đã trở lại Đề Đô từ lậu, khiến bà cụ vô cùng hồi hận về quyết định năm đó.
Đương nhiên, Dương Tiêu cũng thừa nhận nêu không phải sự lựa chọn năm đó của bà cụ, anh sẽ không được như ngày hôm nay.
Điêu mà Dương Tiêu hận là bà cụ lạnh lẽo vô tình, không có trách nhiệm của bề trên, cha anh mắt tích bà cụ không quan tâm không hỏi han.
Dương Tiêu hận là mẹ anh phải chịu tủi nhục trong nhà họ Dương, bà cụ chỉ lạnh lùng dửng dưng.
Trịnh Thu không cảm thấy Dương Tiêu ăn nói ngông cuông, mà ông càng càng hài lòng hơn: “Kim lân há phải vật trong ao, vừa gặp gió mây sẽ biến thành rồng, tôi rất mong chờ ngày cậu chủ nhỏ hoá rồng trở về!”
“Có tin tức gì của bồ tôi không? Bây giờ mẹ tôi có sông tôt không?”
Dương Tiêu hỏi.
Trịnh Thu trịnh trọng nói: “Tôi đã tìm ra manh mồi và vân đang hỏi thăm tung tích của chủ nhà. Từ lúc cậu chủ nhỏ rời đi, bà chủ nhỏ đã rời khỏi nhà họ Dương, kinh doanh nhỏ ở Đề Đô.
Cậu chủ nhỏ yên tâm, có tôi ở bà chủ nhỏ sẽ an toàn.”
“Cảm ơn ông nội Trịnh!” Dương Tiêu cảm kích nói.
Anh biết rõ trong toàn bộ nhà họ Dương chỉ có ông nội Trịnh quan tâm nhà bọn họ. Mẹ anh còn có ông nội Trịnh chăm sóc, những năm này cũng sẽ không quá buồn phiền.
Trịnh Thu ân cần nói: “Cậu chủ nhỏ khách sáo rồi, tôi hiểu được thái độ của cậu chủ nhỏ, tôi lập tức trở về báo cáo với bà chủ!”