Mục lục
Truyện Hổ Tế - Dương Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 37


Phê vật chính là phê vật; hơn nữa còn ngu ngốc hét chỗ nói.


Đường Kiến Quốc tức đến mức đắm tay liên tục vào ngực, điên cuồng mắng Dương Tiêu bỏ lỡ một cơ hội tốt để nịnh nọt Cung Gia.


Dương Tiêu mặt không chút cảm xúc, cũng không có ý định tiết lộ chân tướng sự việc đã xảy ra.


Đường Mộc Tuyết nhíu mày, giác quan thứ sáu của người phụ nữ mách bảo cô Dương Tiêu căn bản không hề nói sự thật.


Trong sự châm biếm của tất cả mọi người, Tống Công Minh đột nhiên đích thân mang hai chai rượu vang Château Lafite Rothschild năm 82 đến, nhằm mục đích đền tội, Tống Công Minh liền tự phạt ba ly.


Tất cả mọi người Đường Gia lại lần nữa lâm vào một trận hoảng loạn; hai bình rượu vang Château Lafite Rothschild năm 82 giá trị ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn? Đại nhân vật như Tống Công Minh vừa rồi xin lỗi, còn tự phạt ba ly, tên Dương Tiêu này rốt cuộc có mặt mũi lớn đến thế nào?


Tên phế vật Dương Tiêu thật sự chỉ mang Cung lão gia đến bệnh viện sao, sự việc chỉ đơn giản như vậy sao?


Nhưng Dương Tiêu cũng không hề tiết lộ toàn bộ sự việc, đối với những khuôn mặt xấu xí này, Dương Tiêu sớm đã thất vọng cùng cực rồi.


Cơm no rượu say, Đường Kiến Nghiệp thấp giọng nói: “Con trai, nhanh chóng dẫn tên phế vật Dương Tiêu đến chào hỏi Tống gia chủ, không thể để mắt công việc được?”


Ánh mắt Đường Long lóe sáng, sau đó kiêu ngạo nhìn sang Dương Tiêu nói: Dương Tiêu, nếu như lúc nãy không phải vì anh thì tôi sẽ không bị sa thải; hiện tại cho cậu một cơ hội để biểu hiện, nhanh chóng đi làm rõ với Tống gia chủ, ít ra tôi còn có thể tha thứ cho cậu!”


Dương Tiêu cười nhạt: “Thật ngại quá anh Long, chuyện này lúc nãy không thể trách tôi được, những lời đó là chính là do các người tự nói, tôi chỉ là tường thuật lại sự thật mà thôi; hơn nữa tôi không quen biết với Tống gia chủ!”


Nghe xong, Đường Long tức giận, bàn tay vỗ mạnh lên mặt bàn hung hăng nói: “Dương Tiêu, cậu cố ý đúng không?”


“Thật ngại quá, tôi và Tống gia chủ thật sự không thân!” Dương Tiêu lặp lại một lần nữa.


Ngay khi Đường Long chuẩn bị tức giận, Đường Kiến Nghiệp lập tức trấn an Đường Long, cố nặn ra một nụ cười gượng, ông ta quay sang nhìn Đường Kiến Quốc: “Em trai à, dù sao cũng là anh em cùng một nhà, cũng không cần phải làm khó lẫn nhau đến như thế? Hay là em bảo Dương Tiêu đi giải thích một tiếng với Tống gia chủ?”


Trong lòng Đường Kiến Quốc chỉ cười lạnh, ai là anh em cùng một nhà với ông, những năm nay các người bỏ đá xuống giếng còn ít sao?


Nếu như không phải xem trọng chút giọt máu thân thích, ông tất nhiên sẽ không đến đây, vừa nãy hai cha con Đường Long bốc phét đủ điều, càng khiến cho Đường Kiến Quốc cảm thấy không hài lòng.


“Anh cả, Dương Tiêu nói không sai! Chuyện này không dễ giải quyết đâu!” Đường Kiến Quốc hờ hững nói.


“Ông…” Đường Kiến Nghiệp tức đến muốn phun máu.


Triệu Cầm lau miệng sau đó đứng dậy: “Anh cả, chúng em ăn no rồi, trong nhà có chút chuyện, chúng em xin phép về trước!”


Vừa dứt lời, Triệu Cầm đẩy xe lăn của Đường Kiến Quốc, thuận tay cầm luôn hai chai rượu vang Château Lafite Rothschild năm 82 bỏ vào túi xách, sau đó hướng ra phía cửa rời đi.


Chai rượu vang Château Lafite Rothschild vẫn chưa được mở nắm, bà xem như bảo bối, chuẩn bị mang về khoe khoang một lượt.


Nhìn đám người Dương Tiêu rời đi, trong gian phòng bao chỉ còn lại hai cha con Đường Long tức giận phừng phừng.


Khoe khoang thất bại còn mắt luôn cả công việc.


Trong lòng hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm vui mừng không gì sánh bằng; cho các người khoe khoang, hiện tại có phải mắt mặt rồi không?


Nhưng bọn họ cũng biết rằng, tất cả đều do Dương Tiêu giúp bọn họ tìm lại thể diện.


Nhưng chỉ cần nghĩ đến Dương Tiêu ở nhà bọn họ lừa ăn lừa uống trong năm năm nay, hai vợ chồng bọn họ vẫn không cho Dương Tiêu một sắc mặt tốt đẹp.


Sau khi về đến nhà, hai vợ chồng lập tức lấy chai rượu vang Château Lafite Rothschild ra để kiểm chứng thật giả, Dương Tiêu nhìn thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu.


Trong lòng Đường Mộc Tuyết tràn ngập nghỉ vấn, khi cô chuẩn bị tiền đến hỏi Dương Tiêu một số vấn đề thì có một cuộc điện thoại gọi đến.


Sau khi nghe xong điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết lập tức trắng bệch đi trông thấy.


“Mộc Tuyết, có chuyện gì vậy?” Dương Tiêu nhận thấy sự việc có chút không ổn liền hỏi cô.


Đường Mộc Tuyết ánh mắt đỏ hồng nói: “Em…em bị người khác vu oan giá họa!”


Cái gì? Bị vu oan giá họa?


Trong giây lát sắc mặt Dương Tiêu trở nên thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK