Gương mặt non nót của Tô Thiên Lung ửng hồng, cô nhịn không được xấu hồ nói: “Anh Dương Tiêu, hay… hay là tối nay anh đừng đi!”
Chuyện… chuyện này có nghĩa là gì?
Dương Tiêu cưng chiều nói: “Được rồi, anh hứa từ nay về sau sẽ không chơi trò mắt tích với em nữa!”
“Thật không ạ?” Tô Thiên Lung kích động nói.
Dương Tiêu chân thành nói: “Đương nhiên, con nhóc ngốc!”
Trong lòng Dương Tiêu, Tô Thiên Lung là người nhà của anh, cũng giống như em gái của anh, mình biến mất năm năm, sợ rằng con nhóc này lúc nào cũng nhớ mình.
Xét cho cùng, mình được coi là người đã đồng hành cùng Tô Thiên Lung gần như suốt thời thơ ấu, có ảnh hưởng sâu sắc nhát đến cô.
“Quá tốt rồi, anh Dương Tiêu xấu chết đi được, anh không biết năm năm qua Thiên Lung đã nhớ anh đến nhường nào đâu!” Tô Thiên Lung ấm ức suýt rơi lệ.
Dương Tiêu véo chóp mũi Tô Thiên Lung: “Được rồi, được rồi, đã là con gái lớn rồi đừng có hơi tý lại khóc, cẩn thận sẽ bị chê cười. Còn nữa, hôm nay anh đến tìm em vì chuyện đại ngôn, sợ em còn không nhận ra anh, coi anh là thằng thần kinh đuổi anh đi ý!”
Hì hì! Nghe đến đây, Tô Thiên Lung suýt khóc lại cười thành tiếng.
Nụ cười của Tô Thiên Lung rất đẹp, như trăm hoa đua nở.
“Anh Dương Tiêu, làm gì có chuyện đó được!” Tô Thiên Lung bĩu môi.
Dương Tiêu cười nói: “Em cũng đã là con gái lớn, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì? Cần thận sau này sẽ không kết hôn được!”
“Em còn lâu mới gả cho người ta, em muốn ở với anh Dương cả đời!” Tô Thiên Lung ôm Dương Tiêu không buông.
Tô Thiên Lung đau buồn trong lòng, sở dĩ bao năm qua cô vất vả là bởi vì tìm Dương Tiêu, bây giờ tìm được Dương Tiêu, Tô Thiên Lung vô cùng phấn khích, chỉ cảm thấy tát cả như mộng ảo, không chân thật.
Hơn nữa, tối nay Dương Tiêu đã quyên góp một tỷ tệ cho bữa tối từ thiện do cô tổ chức, đây là một món quà rất lớn khiến Tô Thiên Lung cảm động.
Dương Tiêu tức giận n Nói bậy! Sao có thể ở cùng anh cả đời được? Sau này Thiên Lung nhà ta sẽ gả cho người đàn ông xuất sắc nhất trên đời này.”
“Em không, em sẽ ở bên anh Dương Tiêu thôi!” Tô Thiên Lung ôm chặt Dương Tiêu.
Dương Tiêu cười lắc đầu, năm năm qua, Dương Tiêu cũng hết lần này tới lần khác nghĩ đến Tô Thiên Lung, anh cũng biết rất rõ chẳng qua con nhóc này quá ÿ lại vào anh.
Tô Thiên Lung ôm Dương Tiêu mười phút mới buông ra, hai người ngồi xuống nói chuyện.
Tô Thiên Lung rất khó hiểu: “Anh Dương Tiêu, tại sao năm năm trước anh lại đột nhiên xuất ngũ?”
Nhắc tới chuyện này, Dương Tiêu không hề giấu diềm nói cho Tô Thiên Lung biết, dù sao sớm muộn gì Tô Thiên Lung cũng sẽ biệt.
“Chỉ như vậy thôi, sau cuộc chiến trong rừng mưa nhiệt đới, anh không còn chút sức lực nào, chẳng khác gì một kẻ vô dụng, vậy nên anh đã lựa chọn xuất ngũ!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Nghe xong, gương mặt non nớt của Tô Thiên Lung hiện lên vẻ đau lòng, cô không ngờ Dương Tiêu xuất ngũ lại là vì lý do này.
Vẻ mặt Dương Tiêu bất lực, hồi đó Dương Tiêu mắt hét sức lực, thân thể mềm nhữn, thậm chí còn không có thể lực của một bạn nam bình thường, khoảng thời gian đó chắc chắn là khoảng thời gian đen tối nhát đối với Dương Tiêu.