Dương Tiêu nhìn Hoa Mộ Tranh cười nhẹ: “Xem ra ánh mắt của cô Hoa rất tốt, chìa khóa xe của tôi thật sự bị cậu Triệu trộm.”
“Anh Dương quá khen, vừa nãy tôi chỉ vô tình nhìn thấy thôi!” Hoa Mộ Tranh nở nụ cười phong tình vạn chủng.
Đường Mộc Tuyết khó tin che đôi môi đỏ mọng gợi cảm, lông mi dài run rấy, cô không thê tin được chìa khóa xe lại ở tEDO túi Triệu Vô Cực.
Cô nhớ rõ ràng Dương Tiêu đã đút chìa khóa xe vào túi, bây giờ chìa khóa xe đột nhiên rơi khỏi túi của Triệu Vô Cực. Tất cả những chuyện này quá thân kỳ.
Dương Tiệu nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực bằng ánh mắt như thiêu đốt: “Cậu Triệu, bây giờ chìa khóa xe rơi từ trong túi của anh, anh có nên cho tôi một lời giải thích không?”
“Giải thích? Anh muôn giải thích gì?
Chìa khoá xe của anh chắc chắn không phải là tôi trộm. Chắc chắn có người đã gài bấy tôi!” Triệu Vô Cực giải thích khàn cả giọng.
Tuy nhiên, nhóm thương nhân lón hoàn toàn không tin lời Triệu Vô Cực.
cho cùng, bọn họ đều là những ông lớn có máu mặt. Chín mươi chín phân trăm những người có mặt tại hiện trường sẽ không thiêu một chiếc Maserati trị giá hai triệu tệ. Đến nỗi vụ khống thì lại càng vớ vần.
Bọn họ đều có thân phận tôn quý, sao có thê làm những chuyện trộm vặt như vậy?
Nhìn vào ánh mắt khinh thường của mọi người, Triệu Vô Cực nhận ra răng mình đã nói sai.
Chỉ với một câu nói đơn giản, anh ta đã gián tiếp làm mất lòng tất cả mọi người có mặt tại hiện trường.
Dương Tiêu xoa nắm đấm: “Sao vậy?
Chuyện đã đến bước này, cậu Triệu còn muôn tiệp tục ngụy biện?”
“Là anh làm, tật cả là do anh làm đúng không? Dương Tiêu anh được lãm, anh quá âm hiệm.” Triệu Vô Cực nhìn chằm chằm Dương Tiêu, trên mặt mang theo vẻ châm chọc đột nhiên chợt nhận ra.
Vừa nãy Đường Dĩnh nhét viên kim cương Nam Phi vào túi Đường Mộc Tuyệt, nhưng lại không cánh mà bay, cuỗi cùng lại xuất hiện trong túi của Đường Dĩnh.
Giờ đây, chìa khóa xe của Dương Tiêu lại rơi từ trong túi anh ta ra, cuối cùng Triệu Vô Cực đã hiều mọi chuyện.
Chẳng trách lúc Đường Mộc Tuyết bị nhằm tới Dương Tiêu đã không xuât hiện ngay, hóa ra tên rác rưởi Dương Tiêu này đã âm thầm động tay động chân, mà bọn họ chưa từng phát hiện ra.
Đúng vậy, tất cả những chuyện này đêu do Dương Tiêu sắp xêp từ trước.
Cười người chớ vội cười lâu!
Vì Triệu Vô Cực và Đường Dĩnh đã muốn hủy hoại danh tiếng của Đường Mộc Tuyêt bằng cách vu khống, nên Dương Tiêu sẽ gậy ông đập lưng ông.
Anh đã âm thầm làm tất cả những điều này, bây giờ chìa khóa xe rơi từ túi của Triệu Vô Cực, không khác gì bùn vàng rơi xuống đáy quân, chẳng khác nào cút.