Trong phút chốc, một cát tát cực kỳ vang dội giáng lên mặt Viên Hàm.
Dưới sức lực kinh khủng này, mũ trắng trên đầu Viên Hàm bị hất đi trong nháy mắt, kính râm trên mặt đã bị cong.
Đang sững sờ, một cái tát rơi xuống tóc tai Viên Hàm bay.
tán loạn, ánh mắt vô cùng đờ đẫn, đâu còn kiêu ngạo như vừa rôi.
Nếu không phải Dương Tiêu nắm cổ tay bà ta, thì e rằng Viên Hàm đã ngồi dưới đất rồi.
“Đánh rất hay, đánh rất sảng khoái, ông anh trai, làm tốt lắm!”
“Đúng vậy, loại đanh đá chanh chua như thế này nên đánh mạnh, đánh chết bà ta đi, vừa nãy chúng tôi đã quay lại rồi, tý sẽ đăng lên mạng khiến bà ta thân bại danh liệt.”
“Đúng vậy, có chúng tôi làm chứng cho ông, cho dù người đứng sau bà ta là ai, cũng phải xong đời!”
Một nhóm các chủ xe xung quanh đã hò hét, khi nhìn thấy cảnh tượng này họ đã ò lên khen hay.
Người phụ nữ không biết xấu hổ như Viên Hàm này, bọn họ thật muốn tiến lên tát một cái, cho bà ta biết tại sao hoa lại đỏ như vậy.
Sau khi tỉnh táo lại, Viên Hàm bưng chặt hai má nóng rực hét lên: “Điên rồi, các người điên hết cả rồi, dám đánh tôi, tôi muốn giết cả nhà các người.”
“Giết cả nhà? Tôi muốn xem hôm nay bà sẽ giết cả nhà chúng tôi như thế nào!” Dương Tiêu lạnh lùng nói.
Anh thật sự bị Viên Hàm chọc tức, Dương Tiêu rất muốn nhìn xem người đứng sau lưng Viên Hàm là ông lớn như thế nào.
Tuy rằng bây giờ anh không thể một tay che trời ở Trung Nguyên, nhưng anh có chút kiêu ngạo, ít nhất có thể hiên ngang đi qua.
Nếu Dương Tiêu huy động được thực lực thực sự của mình, muốn thống trị Trung Nguyên tuyệt đối không phải là vấn đề gì.
Viên Hàm cuồng loạn hét lên: “Tốt tốt tốt lắm, các người đều chờ chết đi!”
Nói xong, Viên Hàm lấy điện thoại di động ra bắm một dãy số: “Chu Thiên Hào, tôi bị người ta đánh, đối phương rất hung hãn, mang người tới giết bọn họ đi.”
Cúp điện thoại, Viên Hàm chỉ vào Dương Tiêu cùng Đường Kiến Quốc hét lên: “Có gan thì đừng đi, hôm nay tôi phải giết hai tên rác rưởi các người!”
“Yên tâm, chúng tôi sẽ không rời đi!” Dương Tiêu lạnh lùng nói.
Tát xong, Đường Kiến Quốc hối hận trong lòng, ông ta không nên nghe lời của Dương Tiêu. Bây giò thì hay rồi, mọi chuyện đã xé ra to.
Đường Kiến Quốc trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Đều tại thằng phế vật nhà cậu, bây giờ chúng ta xong đời rồi!”
“Bố, bố đừng lo, chuyện này con sẽ giải quyết!” Dương “Tiêu nghiêm nghị nói.
Đường Kiến Quốc không hề tin, tức giận nói: “Cậu tới giải quyết, một thằng phế vật như cậu làm sao có thể giải quyết? Tôi bị cậu hại chết rồi.”
Dương Tiêu cười lắc đầu, cũng lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Hình Kiến.
“Đội một, lập tức đi theo tôi!” Ngay sau khi nhận được tin nhắn Hình Kiến hét lên.
Kít Chồng của Viên Hàm là Chu Thiên Hào đến với tốc độ cực kỳ nhanh, dẫn đầu một nhóm thuộc hạ tới hiện trường với tốc độ cực nhanh.