AaaI Ngay sau đó, cơn đau dữ dội ập đến trên người, Lương Mãnh đang qUỳ trên mặt đất, hét lên một tiêng thảm thiết chói tai.
Nụ cười kỳ dị trên mặt Dương Tiêu vẫn chưa biến mất, cảm giác được hơi thở lạnh lẽo khóa chặt trên người, Lương Mãnh không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, anh ta kinh hãi: “Cậu…
cậu muốn làm JÌ2 “Làm gì? Anh nói xem?” Dương Tiêu cười khinh thường.
Bóp!
Ngay sau đó, Dương Tiêu dồn lực hung hăng đá vào ngực Lương Mãnh.
Trong thời gian ngắn, thân thê Lương Mãnh bị đá bay hơn mười mét như.
bao cát, cuối cùng thân thể nặng I nề va vào tường sau đó mới có thê ôn định.
“Phụt!”
Cảm thấy máu trong người trào dâng, Lương Mãnh không thê kiềm chế được nôn ra một ngụm máu.
Hơi thở của anh ta ì ạch, giống như bị bệnh nặng.
HảI!!!
Nhìn thây Lương Mãnh hung dữ tàn nhẫn bị Dương Tiêu thành thạo đánh bại, đám người nhà họ Triệu đều sững SỜ.
“Làm sao có thể?” Triệu Văn Triết và Tôn Phú Quý kinh ngạc thốt lên, mặt mũi ngập tràn vô lễ.
Bọn họ biết Lương Mãnh lợi hại như thế nào, ai ngờ Lương Mãnh nồi giáo cho giặc lại không thể xuất chiêu trước mặt Dương Tiêu như vậy.
Nhìn Lương Mãnh bị cưỡng ép đánh lui, Đường Mộc Tuyết không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm tràn đây kinh ngạc, bọn họ còn cho rằng RÌH bị hoa mắt. Dụi mắt nhìn Lương Mãnh ngã trên mặt đắt, tất cả bọn họ đều kinh ngạc.
Đây… đây còn là phế vật năm đó không?
Làm sao Dương Tiêu có thể đánh như vậy? Trước đây bọn họ thật sự không biêt.
Nghĩ đến kỹ năng của Dương Tiêu kinh người ¡ như Vậy, lại nghĩ đến thái độ không tốt của hai người bọn họ đối với Dương Tiêu trong năm năm qua, bọn họ không khỏi nuốt nước bọt.
Nếu Dương Tiêu điên cuông chống lại bọn họ, bằng với xương côt của hai người bọn họ, e ráng sẽ bị Dương Tiêu đánh cho tơi tả.
“Anh Mãnh!”
Đám người nhà họ Lương định thần lại thì lần lượt thay đồi sắc mặt, vội đỡ Lương Mãnh dậy.
Lương Mãnh đau đớn nhe răng trợn mắt phất tay nói: “Đừng… đừng động vào tôi, hình… hình như gãy xương sườn rồi!”
Gãy… gãy xương sườn?