Dương Tiêu giống như một thanh kiếm sắc bén treo ở trên đầu anh ta, khiến anh ta rất hụt hãng.
Dương Tiêu nhàn nhạt nói: “Bên trong tập đoàn y dược Đường Nhân xuất hiện hiện việc mắt trộm y dược, tất nhiên lấy giá thấp để bán ra. Tôi muốn anh giúp tôi điều tra, số y dược này rốt cuộc bán cho ai. Thời gian có hạn, tôi muốn trong vòng ba tiếng có được kết quả.”
“Điều tra việc tập đoàn y dược Đường Nhân mắt trộm?” Lý Thần Chiến ngây ngốc.
Anh ta còn tưởng rằng Dương Tiêu muốn cho anh ta vào sinh ra tử cho Dương Tiêu, không ngờ chỉ là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi như thế này. Đối với anh ta mà nói, loại chuyện này quá đơn giản.
“Có vấn đề gì sao?” Dương Tiêu hỏi.
Lý Thần Chiến trịnh trọng nói: “Không thành vấn đề, điện hạ.
Không cần ba tiếng, cho tôi một tiếng tôi sẽ báo cáo rõ ràng hoàn chỉnh chuyện này cho ngài.”
“Như vậy rất tốt!” Dương Tiêu gật gật đầu.
Chỉ cần tìm được chứng cứ, đến lúc đó cho dù bà nội Đường bao che, chỉ sợ Đường Hạo cũng phải gặp trừng phạt lớn, có lẽ vị trí tổng giám đốc khó giữ được.
Cùng lúc đó, Đường Hạo cố ý mua một bộ âu phục Armani giá tám mươi tám nghìn tệ, làm bộ tóc đặc biệt, tinh thần cả người sáng láng đi vào chi nhánh của nhà họ Lý ở Đông Hải tìm kiếm thiếu chủ nhà họ Lý ở Đông Hải, Lý Minh Hiên.
Ẳ “Đường Mộc Tuyết ơi là Đường Mộc Tuyết, đừng tưởng rằng cô tách hai chân ra để khiến Lý Minh Hiên ký xuống hợp đồng thì không kiêng nể gì. Bây giờ không phải cô bị tôi chỉnh suy SỤụp sao?”
“Chỉ cần tôi thu phục Lý Minh Hiên, đến lúc đó Đường Nhân không còn nơi cho cô dừng chân. Cô và tên phế vật kia đều bị nhà họ Đường đuổi ra ngoài, hoàn toàn trở thành chó nhà có tang.”
Vẻ mặt Đường Hạo đắc ý, thầm nghĩ.
Giờ này khắc này, Đường Hạo tràn đầy tự tin, giống như đã thu phục được Lý Minh Hiên.
“Đứng lại, anh làm gì vậy?” Chưa tiến vào cửa lớn, Đường Hạo đã bị hai người bảo vệ cản lại.
Đường Hạo nhếch miệng cười nói: “Tôi là tổng giám đốc tập đoàn y dược Đường Nhân, tự đến đây để báo cáo công việc hợp tác với tổng giám đốc Lý.”
“Ò? Tổng giám đốc Đường Nhân?” Người bảo vệ đứng đầu liếc mắt đánh giá Đường Hạo một cái.
Đường Hạo cố ý xem thời gian, để lộ ra chiếc đồng hồ Vacheron Constantin giá mấy chục nghìn tệ. Nhưng một màn khiến Đường Hạo suy sụp xuắt hiện.
Bảo vệ đứng đầu khinh thường nói: “Thật ngại, tổng giám đốc Lý của chúng tôi nói, bất kỳ công việc hợp tác nào có liên quan đến tập đoàn y dược Đường Nhân tất cả do tiểu thư Đường Mộc Tuyết xử lý. Mời anh đi trở về!”
Cái gì!
Nghe vậy, sắc mặt Đường Hạo cứng đờ, cả người suy sụp.
“Tôi không tin, để cho tôi gặp tổng giám đốc Lý của các anh.”
Đường Hạo cố chấp nói.
Anh ta không tin Lý Minh Hiên không cho mình mặt mũi, người phị trách nhà họ Đường chỉ nhận một mình Đường Mộc Tuyết.
“Không được, anh không có hẹn trước. Mời anh trỏ về!” Bảo vệ đứng đầu lại nói lần nữa.
Đường Hạo nóng nảy. Anh ta muốn bắt lấy người phụ trách hợp tác vì muốn hoàn toàn đánh sập Đường Mộc Tuyết, không đoán được chuyện sẽ diễn biến thành cái dạng này. Điều này khiến Đường Hạo lo lắng.
Không thể chậm trễ, Đường Hạo chỉ có thể xông vào nhưng bị đám bảo vệ chặn lại. Động tĩnh càng náo loạn lớn hơn, trực tiếp kinh động đến Lý Minh Hiên đang làm việc.
“Sao lại thế này?” Lý Minh Hiên mặt lạnh đi vào trước cửa lớn.
“Tổng giám đốc Lý, thằng nhóc này không hẹn trước với ngài, muốn xông vào công ty của chúng ta.” Bảo vệ đứng đầu tức giận nói.
*Ò2” Lý Minh Hiên vô cùng kinh ngạc.
; Đường Hạo nhìn thấy Lý Minh Hiên, dồn dập quát: “Tổng giám đốc Lý, tôi là Đường Hạo, tổng giám đốc tập đòan y dược Đường Nhân. Đường Mộc Tuyết bởi vì làm chuyện không sạch sẽ nên đã bị cách chức. Bà nội tôi trao quyền cho tôi phụ trách công việc hợp tác với nhà họ Lý.”
Lý Hiên Minh nhíu mày, liếc mắt nhìn Đường Hạo một cái, từ trên cao nhìn xuống khinh miệt nói: “Cậu đến phụ trách công việc hợp tác? Cậu nghĩ cậu là ai?”
Đùng!
Cảm thụ được sự khinh thường mãnh liệt của Lý Minh Hiên, Đường Hạo giống như gặp sét đánh giữa trời quang, cả người ngây ngốc.