Ba tắc trên đầu bồ tát còn có lửa giận, chứ đừng nói là Dương Tiêu, bất kỳ ai dám khinh nhờn Đường Mộc Tuyết, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nhìn lão đại nhà mình bị Dương Tiêu đánh đập tàn nhẫn như vậy, cả đám thuộc hạ của Vương Thiên Long đều chết lặng, cằm rơi đầy đất.
Không ai nghĩ đến rằng lão đại mà bọn họ luôn kiêu ngạo tự hào, vậy mà lại không phải là đối thủ của Dương Tiêu này.
Lý Thân Chiên năm bắt cơ hội hét lên: “Giêt hệt cho tôi!”
“Giết!” Vương Thiên Long đã bị đối phương áp chế, Lý Thần Chiến nhanh chóng cầm đầu dẫn theo một đám thuộc hạ, giống như ăn phải thuốc kích thích vô cùng hưng phần.
“Tiêu đời, tiêu đời rồi! Nhanh chạy, nhanh chạy khỏi đây!”
mắt thấy lão đại của mình đã tiêu đời, đám người này làm sao còn dám tiếp tục ứng chiến, vội vàng ba chân bốn cẳng đào thoát khỏi hiện trường.
Tất nhiên hiện trường vẫn còn một đám thuộc hạ trung thành của Vương Thiên Long, bọn họ vẫn muốn tiếp tục phản kháng nhằm giải thoát cho hắn.
Dương Tiêu một tay áp chế, khóa chặt Vương Thiên Long như chó chết, hét lên: “Lão đại các người đã bị tôi hạ gục, các người còn chưa buông tay chịu trói?”
Nhận thức được Vương Thiên Long thật sự đã bị Dương Tiêu hạ gục, đám người này mặt mũi xám ngoét như tro.
Chính vào lúc đám người bọn họ đang có ý muốn chống cự, thì tốp viện binh thứ hai của Lý Thằn Chiến đã đến hiện trường, lại thêm khoảng một đến hai trăm người cùng gia nhập chiến đấu.
“Chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi; anh em, giữ mạng sống quan trọng, chạy thôi!” Trong đám người có một người hét lên.
Điỉnh đang, đỉnh đang, đỉnh đang!
Cả đám người kia vứt hết toàn bộ thanh đao trong tay, ôm đầu chạy trốn.
Mặc dù bọn họ trung thành với Vương Thiên Long, nhưng đối diện với sinh tử, bọn họ triệt để cảm thầy sợ hãi, Vương Thiên Long dù sao cũng không phải là cha ruột của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không cần vì Vương Thiên Long mà nộp mạng.
“Giết, giết, giết” Long Ngũ gặp máu trở nên hưng phán, liên tiếp chém thêm vài người.
“Mẹ ơi!” nhìn thấy Long Ngũ vẫn còn tiếp tục chém người, cả đám người đạp lên nhau mà chạy trồn.
Cả đám người hận không thể cầu mong cha mẹ sinh cho mình thêm hai đôi chân, không lâu sau, cả đám thuộc hạ của Vương Thiên Long đều chạy mắt dạng.
“Phù!” sau khi xác định được người của Vương Thiên Long toàn bộ đã giải tán, hai chân Long Ngũ lúc này mềm nhữn ngã quy trên mặt đât!”
“Long Hiên, anh không sao chứ? Anh đừng hù dọa eml”
nhìn thấy Long Ngũ ngã trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vận lập tức hoảng hốt, chạy đến trước mặt Long Ngũ.
Dương Tiêu nhìn Long Ngũ đang thở hồn hẻn, bước lên trước mỉm cười nói: “Chị Đường Vận, Long Ngũ đại ca chỉ mệt mỏi quá độ thôi, không sao cải!”