Dương Tiêu cười cười không nói lời nào, anh biết rõ thành kiến của Đường Đường đối với mình năm năm rồi, không dễ dàng có thể ngay chốc lát đã có thể giải trừ.
Buổi tối Đường Đường còn có tiết tự học buổi tối. Sau khi mua quần áo, Đường Đường lên xe buýt trở về trường học.
Trước khi rời đi, Đường Đường có ý liếc mắt đánh giá Dương Tiêu một cái. Cô phát hiện dường như khí chất cả người Dương Tiêu đã xảy ra thay đổi thật lớn.
Ảo giác, đây nhất định là ảo giác. Biểu hiện giả dối, đây nhất định là biểu hiện giả dối. Mình sẽ không tin phế vật này thật sự khiến mình lau mắt mà nhìn.
Hôm nay đi dạo phố làm nội tâm Dương Tiêu càng thêm kiên định. Anh nhất định không để Đường Mộc Tuyết gặp phải nửa phần uất ức. Cô thích cái gì anh nhất định tự mình lấy về cho cô.
Thời khắc cá vượt biển, hoa nở nơi thiên đường. Dương Tiêu tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.
Mua sắm xong, thời gian cũng không sai biệt lắm, Đường Mộc Tuyết nhìn về phía Dương Tiêu, khẽ cắn hàm răng, nói nhỏ: “Nay… Đêm nay, bạn bè hội tụ, nếu được thì anh đi với tôi đi!”
“Hả? Thật vậy chăng?” Dương Tiêu vô cùng ngạc nhiên, vui vẻ: “Mộc Tuyết, cuối cùng em cũng nguyện ý mang anh giới thiệu với bên ngoài sao?”
Trong năm năm qua, các dịp lớn hay bé Đường Mộc Tuyết cũng chưa bao giờ mang theo anh, anh giống như vết đau trong lòng mà cô khó có thể bày tỏ.
Vừa bị Dương Tiêu hỏi như vậy, Đường Mộc Tuyết không dám nhìn thẳng đôi mắt anh, hơi ngượng ngập nói: “Biểu hiện của anh hai ngày nay không tồi, việc này xem như là khen thưởng cho anh. Nếu về sau anh không biểu hiện tốt, đừng trách sao tôi vô tình.”
“Yên tâm đi! Anh nhất định không làm em thất vọng.” Dương Tiêu không khỏi mừng thầm.
Anh biết Đường Mộc Tuyết ngượng ngùng. Trên thực tế, đây là một loại tán thành trong lòng cô đối với anh.
Khách sạn lớn Tôn Hoàng!
Chính là một nhà khách sạn lớn năm sao xa hoa, người vào đây toàn những nhân vật nỗi tiếng.
Đêm nay, buổi tụ họp lớp của Đường Mộc Tuyết được tổ chức ở chỗ này.
Giờ phút này, một người đàn ông mặc âu phục Armani màu trắng cả người tản ra hơi thở thành thục, khiến đám phụ nữ xung quanh đều liếc mắt đưa tình với anh ta.
Người này, đúng là lớp trưởng Tần Lãng, một phú nhị đại tiêu chuẩn.
“Thông báo xuống dưới, chờ tất cả mọi người phối hợp một chút, đêm nay tôi sẽ cầu hôn với Mộc Tuyết.” Tần Lãng nói với một người tùy tùng.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Mộc Tuyết ở đại học, Tần Lãng đã bị dung mạo khuynh thành của Đường Mộc Tuyết chinh phục. Anh ta đau khổ theo đuổi bốn năm, cả bốn năm đều bị từ chối.
Tốt nghiệp, Tần Lãng chuẩn bị cầu hôn Đường Mộc Tuyết trước công chúng, không ngờ cầu hôn còn chưa có chuẩn bị tốt, nhà họ Đường đã tuyên bố Đường Mộc Tuyết gả cho một gã phế vật. Nghe được tin tức này, mỗi ngày tâm Tần Lãng toàn thấy máu chó.
Thiên chỉ kiêu nữ thế mà phải gả cho một tên phế vật, quả thực điều này quá hoang đường.
Năm năm sau, Tần Lãng vẫn chưa hết hy vọng với Đường Mộc Tuyết. Đêm nay, anh ta muốn nhân cơ hội này trịnh trọng cầu hôn cô. Anh ta không tin Đường Mộc Tuyết không hề động tâm với anh dù chỉ một chút.
Đàn em tùy tùng kinh ngạc nói: “Đại ca, Đường Mộc Tuyết đã kết hôn, lỡ như chồng cô ấy biết thì làm sao bây giờ?”
Tần Lãng khinh thường nói: “Kết hôn thì có thể ly hôn. Tôi đã hỏi thăm qua, trong năm năm này, tên phế vật này cả ngày ngủ ở trên mặt đất, Đường Mộc Tuyết vẫn là thân xử nữ. Loại thiên nga trắng kiêu ngạo như Đường Mộc Tuyết, một tên phế vật thì sao có thể chỉnh phục được cô ấy chứ?”
“Đến nỗi tên phế vật kia, hôm nay anh ta dám đến đây, tôi đảm bảo sẽ khiến anh ta mắt hết mặt mũi, hỗ thẹn khó làm.”
Vừa mới đến khách sạn lớn Tôn Hoàng, Dương Tiêu hồn nhiên không biết, bên trong đã có người đánh chủ ý lên người Đường Mộc Tuyết.
Tần Lãng dừng lại một chút, móc ra một túi thuốc, trên mặt hiện lên vẻ đáng khinh.
“Nghĩ cách cho thuốc này vào rượu của Đường Mộc Tuyết rồi thuê một cái phòng. Đêm nay tôi nhất định phải gạo nấu thành „ cơm.
Dương Tiêu hồn nhiên không biết, có người đang đánh chủ ý lên người Đường Mộc Tuyết.